Thư Tình Đêm Qua – Chương 17

Cửa bị mở ra bảo vệ thấy Hứa Từ ngồi phía sau bàn việc.

Đôi mắt một mí của hẹp dài không thấy đã lạnh lùng lần này vừa ngẩng mặt ánh mắt như muốn người.

“Kiểm sát trưởng Hứa, ở đây sao.”

Bảo vệ hơi xin lỗi

“Tôi gọi vài lần cũng không có ai, vừa rồi nghe tiếng , nghĩ là có trộm”

“Tôi không ý nghe, vừa rồi có con mèo hoang vào đây.”

Bảo vệ thấy cửa sổ mở ra.

“Hóa ra là như , lần sau kiểm sát trưởng Hứa ra ngoài nhớ đóng cửa sổ.”

Giọng trong trẻo lạnh lùng, trên mặt có vết hồng hơi không bình thường. Kỹ thuật miệt của chưa tốt răng cắn lên da là bình thường.

Nhưng Tống Lê quỳ giữa hai chân , còn thật sự nghĩ muốn ăn hết của . Đầu lưỡi hồng liếm phần thân to lớn sau đó lại nuốt cả phần hạt vào. Cô liếm láp phần q/u/y đ/ầ/u của giống như ăn một cây kẹo que.

Ham muốn dục của Hứa Từ chưa thư giải đã cháy tràn lan, cuối cùng khi bảo vệ đóng cửa đi ra ngoài, nâng Tống Lê ra đặt lên mặt bàn, cầm hai đùi mạnh mẽ cắm vào. Mông giống như một cái mô tô phát ra tiếng kêu lạch bạch.

Tống Lê bị đâm ra vào mạnh mẽ

“A a …. Quá nhanh… a chậm … chậm một chút…”

Khoái cảm ngập đầu cho không thể nào khống chế . Tất chân của bị kéo ra, quần áo trên người cũng rảnh tả tơi, nội y đã bị ném xuống dưới chân từ lúc nào không biết.

Anh rong ruổi trên người , một lần lại một lần gọi tên

“Tống Lê, Tống Lê..”

Hứa Từ đè tay trên bàn d/ư/ơ/n/g v/ậ/t ra vào mạnh mẽ co giật hơn mười lần sau đó mạnh mẽ xuất tinh trong người .

Tống Lê , từ từ lấy lại ý thức đã tan rã, một lát sau phát hiện vẫn ở trên người mình, d/ư/ơ/n/g v/ậ/t trong cơ thể vẫn còn đang phun t/i/n/h d/ị/c/h.

Tiểu huyệt mềm mại của bọc chặt lấy dương vạt của lúc này nó có dấu hiệu thức tỉnh. Tống Lê vội vàng đẩy

“Năng quá, nhanh đứng lên.”

Hứa Từ nâng gáy lên

“Em mệt rồi?”

Cho dù không phiền gì cũng không thể ngủ ở đây.

“Em không muốn có người gõ cửa lần nữa.”

Tống Lê trừng mắt , vừa rồi suýt bị hù chết. Trên sô pha nước của hai người còn chưa khô cũng không biết vừa rồi người ta có thấy không.

Hứa Từ hôm nay không lái xe đến. Tống Lê vốn định ngồi giao thông công cộng để ngắm cảnh đêm hiện giờ bộ dạng này đến gọi taxi cũng không dám.

Cô sợ ngày hôm sau tin tức nổi bật nhất chính là ngôi sao quần áo lộn xộn lên xe taxi.

Cô gọi điện cho trợ lý trợ lý lái xe đến. Về đến nhà đã mười giờ. Tống Lê không muốn tắm cùng Hứa Từ đột nhiên kiên trì. Khi bế đến gần bồn tắm lớn, Tống Lê nháy mắt biết tập tài liệu kia là đưa đến, đĩa cd có lẽ đã xem qua

“Thật ra không cần…”

Tống Lễ giãy dụa muốn đứng lên.

“Lê Lê”

Hứa Từ ôm lấy , bị ôm vào ngực. Bồn tắm lớn bọt nước tràn đầy ra ngoài. Giọng của hơi run

“Anh đã xem video?”

“Ừ.”

Những hình ảnh tắm ghi hình lại đều xem. Hứa Từ nghĩ đến Cam Can từng dùng cái này đi nhục nhã hận không thể chết người kia. Anh giống như một miếng thủy tinh bị người vỡ, từng mảnh sắc nhọn đều có thể khiến người khác đau đớn. Nhưng đâm vào chính mình bị thương sâu nhất.

“Anh nghĩ lúc em nguyện bỏ đi cũng không cho biết. Chuyện này đối với em quan trọng như thế nào.”

Hứa Từ đặt tay lên vai , một tay cầm tay

“Kiêu ngạo như em nhất định sẽ trở về, không phaải ì cũng sẽ trở về tìm người chụp mấy thứ kia.”

Cam Can đã bị bắt, người quay chụp những video này không phải ta quay.

Lúc đó trạng thái tinh thần của Tống Lê không tốt sau khi khôi phục nhất định không từ bỏ. Nhưng lâu lắm rồi, Trương Mặc biết cách bảo vệ mình như thế nào, chờ khi ta trở lại có lẽ những thứ này đã biếm mấy không còn bóng dáng.

Tống Lê không hỏi sao lại biết. Thật ra với tính cách và trí thông minh của Hứa Từ chỉ cần hơi suy nghĩ một chút có thể tìm đáp án.

Trước khi đi quan tâm chăm sóc , đi rồi có rất nhiều thời gian tìm hiểu, tra, quật ba thước đất cũng phải tìm ra người.

“Em cá là đúng rồi.”

Anh .

Cô muốn phải tận mắt mới giải hận. Cô không ở như thì mọi chuyện sẽ không có ý nghĩa. Đẩy người ta lên đỉnh cao rồi ngã xuống mới là đau khổ gấp bội.

Anh là người như và Tống Lê cũng thế.

“Vậy có cảm thấy đẹp không?”

Tống Lê quay đầu .

Từ khi việc video xuất hiện đã nghe rất nhiều lời không tốt. Tống Lê nghĩ mình đã miễn dịch thật ra không phải.

Gặp người mình để ý vẫn lo lắng sợ hãi như cũ. Sợ lời nhục nhã cũng xuất phát từ miệng .

Khi đó mới mười mấy tuổi. Hứa Từ không lảng tránh ánh mắt của

“Em muốn nghe lời thật sao?”

Anh nhẹ, cắn vành tai của

“Anh cứng!”

Giữa chân d/ư/ơ/n/g v/ậ/t to lớn thức tỉnh, y như lúc này đang để ở eo của .

Tống Lê cảm giác chỗ đặt vào tê dại, đỏ cả tai.

Hứa Từ không chỉ cắn vành tai còn liếm giống như con mèo đang liếm bộ lông quý của mình.

“Rất đẹp, xem rất đẹp”

Nhất là khi thấy gọi tên

“Làm muốn với em, mặc kệ em chạy đến Matxcova hay là Australia đều muốn bắt em về để .”

“Tống Lê, đối với người mình thích khát vọng dục không phải là phát tiết mà là .”

Hứa Từ hôn khiến cả người nhũn ra, gần như nằm ở bồn tắm lớn. Khi đỡ eo cắm vào, vừa hôn vừa nhỏ vào tai

“Anh em.”

Cho nên mới muốn với em.

Tống Lê không phân biệt rõ trên mặt mình là nước mắt hay là gì. Cô không biết từ lúc nào thích liếm, giống sói lại giống chó. Phía dưới trướng lên phát đau, cảm giác đau rát rất nhanh bị khoái cảm đánh bay, có thể rõ ràng cảm giác chuyển trong cơ thể mình, thoải mái giống như khi “Anh em.”

Khi hai người xong nước trong bồn tắm lớn chỉ còn lại một nửa. Phần lớn đã bị trào ra bên ngoài.

Anh ôm trở lại giường, dùng khăn tắm tỉ mỉ lau khô từng đầu ngón chân, xác nhận khô hết mới bắt đầu sấy tóc cho .

Anh thích nhất tóc của , tiếp theo là chân.

Vì thế trên giường thường hôn từ đầu xuống chân. Khi trở lại khóe môi của bị Tống Lê ghét bỏ đẩy ra.

“Anh không cần hôn em.”

“Đều là thịt trên người mình lại chẳng phân biệt giá cả.”

Hứa Từ định thuyết phục .

Tống Lê quay người đưa lưng về phía .

“Không muốn không muốn, em mệt rồi, buồn ngủ.”

Đã rạng sáng lại thức đêm một ngày Hứa Từ không ồn ào nữa kéo vào ngực hơi thở đều đều lên gáy .

Tống Lê cảm thấy nóng lại không cảm thấy quá mệt.

Cô hơi , nhớ đến cái gì mới hỏi

“Hứa Từ.”

“Ừ.”

Anh rất buồn ngủ vẫn nghe chuyện, giọng mũi hơi khàn vẫn rất mềm mại nghe cảm thấy đáng khó tả.

“Trước kia bôi thuốc lên chân em không cảm thấy xấu sao?”

Vì phản kháng lại nghĩ ra chiêu tổn thương mình này. Mặc dù hơi buồn quả thật có tác dụng, ít nhất dượng không sờ chân nữa. Nhưng vẫn gõ cửa phòng vào buổi tối. Cô đôi khi vội chạy quên đi dép. Khi đó lần đầu tiên đến thành phố S, không có ai quen. Chỉ biết có chàng trai áo trắng sẽ chăn mèo ở ngõ nhỏ trong túi sách có thuốc, còn có chân giò hun khói để chăn mèo.

Ánh mắt rất laanhj bàn tay lại ấm áp. Cô muốn chạy đến bên cạnh , chỉ cần đợi đến sáng là rồi.

Hứa Từ ôm chặt cánh tay của

“Không xấu, rất đẹp.”

“Thật sao?”

“Ừ.”

Anh chưa bao giờ dối.

Xấu không phải bàn chân bị thương, từ trước đến này đều là lòng người ác ma.

Tống Lê xoay người nằm đối mặt với . Trong đêm đen rõ ràng không thấy gì cả lại thấy đôi mắt sáng trong suốt của .

“Vậy vì sao lại học lại một năm?”

Năm đó Hứa Từ đi học chính là khoa y học của đại học A. Học y học lâm sàng. Tống Lê biết có niềm thích với nghề bác sĩ.

Hứa Từ im lặng từ lâu, sau đó mới ôm eo đặt cằm ở đỉnh đầu của , nhẹ nhàng thở ra một hơi giọng rất nhẹ

“Bởi vì khi đó biết tại sao em chịu đựng chân bị thương chạy về chỗ . Anh nghĩ là hơn cả sợ bị thương, em sợ người xấu hơn.”

Nguyện vọng của giống như nguyện vọng của em. Hi vọng những tên tội phạm từng chạy thoát đều đưa ra công lý. Làm cho dục hợp pháp không bị chửi bới, bề ngoài xinh đẹp khen ngợi. Cô mà lòng vĩnh viễn quang minh chính đại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...