Phòng việc của Hứa Từ rất yên tĩnh. Vì không ở đây cũng không có ai đến quấy rầy.
Bên trong có ghế sô pha Tống Lê mệt nên nằm trên đó nghỉ ngơi không ngờ lại ngủ quên.
Mí mắt rất nặng díp lại không thể nào mở ra . Trong lúc ngủ mơ thấy có người cởi giầy cho mình. Ngón chân trắng nõn sạch sẽ, giày cũng là mới.
Sau khi Hứa Từ trở về thấy nằm nghiêng trên ghế, giày cao gót đã rơi mất một chân. Anh cởi chân còn lại ra, đặt lại để ngủ.
Nhưng xem hồ sơ không hai trang nhịn không trước mặt .
Ngoài trên giường thì hình như chỗ nào cũng ngủ rất ngon. Anh lâu như không hề tỉnh.
Tống Lê mặc chiếc váy bó sát, áo màu xanh nhạt. Trong phòng bật điều hòa nên cởi áo khoác ra.
Cô xinh đẹp, trở về chăm sóc nên thịt trên người cũng nhiều lên vừa vặn, giống như một nụ hoa vừa hé nở.
Thật ra chiếc áo sơ mi của hôm nay kết hợp với váy đuôi cá sẽ xinh đẹp hơn.
Hứa Từ nghĩ nếu thích váy có thể mua nhiều váy đuôi cá để trong phòng để quần áo. Nhưng trang phục của phần lớn đều là quần bò tiện cho lái xe máy.
Tống Lê ngủ không thành thật, quần áo trong cổ áo hơi loạn, váy bó sát cũng hất lên trên, đi tất màu da chân, mông cong rất đẹp.
Hứa Từ khắc chế hôn một chút, sau khi hôn lại muốn đánh thức dậy.
Nên lực của nụ hôn dần dần tăng lên, liếm từ ngón chân trắng nõn đi lên.
Cô hơi run rẩy, vô ý thức hơi hừ một tiếng thoải mái như là muốn tỉnh lại không tinh.
Cô nghe có ai gì thì thầm bên tai phía dưới hơi lạnh.
Hứa Từ ngậm lấy â/m h/ộ phì nhiêu của , giống như ăn bơ trên bánh ngọt không dám dùng sức nhiều sợ nó nát trong miệng lại nhịn không nuốt nuốt.
Anh ăn rất ngon miệng, d/ư/ơ/n/g v/ậ/t vốn đang ngủ say giống như đã lại xung huyết đứng thẳng dậy, đầu lưỡi đảo qua, hơi giật mình bụng run rẩy.
Hứa Từ biết sẽ nhanh tỉnh, sau đó không chút khách khi bao quanh â/m h/ộ của mút vào mạnh mẽ.
“Ưm…”
Hai chân đặt trên vai khép chặt. Hứa Từ nắm đùi tách ra, đặt trên sô pha tạo thành hình chữ M.
Tống Lê trợn mắt cúi đầu, đang cúi đầu giữa hai chân liếm láp d/â/m t/h/ủ/y của mình, mái tóc ngắn màu đen hơi hỗn độn. Chiếc váy bó sát mông đã bị vén đến tận thắt lưng.
“Hứa Từ…”
Cô vừa gọi tên Hứa Từ liền hôn , cởi chiếc nơ con bướm của áo sơ mi trước ngực
“Ngủ bao lâu rồi?”
Khi đến là năm giờ, hiện giờ trời đã tối đen bên ngoài yên tĩnh không chút tiếng , người của viện kiểm sát đã tan tầm về nhà. Nhìn đồng hồ trên tường Tống Lê :
“Bốn tiếng.”
“Vậy đủ rồi.”
Anh đẩy áo ngực của lên, ngậm lấy đầu vú đang run rẩy
“Còn lâu nữa nên đừng khóc sẽ mệt.”
Đầu vú hồng hào dựng đứng trong miệng . Anh dùng lực mút vào vừa liếm láp vừa mút, khi nhả ra nó đỏ au giống như một trái cây chín rất mê người. Khi Hứa Từ đi quần áo bị bẩn. Tống Lê chưa bao giờ ngại , Hứa Từ có tính ở sạch nghiêm trọng nên không cho phép trên người mình có mùi mồ hôi. Khi trở về đã tranh thủ tắm rửa thay quần áo. Cô ngửi trên người mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái. Mấy ngày không gặp mặt Hứa Từ sợ đau vừa hôn ngực vừa nắm tay ấn vào giữa hai chân của mình.
“Giúp một lát trước.”
Hơi thở của hơi hỗn loạn. Khi d/ư/ơ/n/g v/ậ/t to lớn đưa ra khỏi giam cầm của quần, tay cảm giác như bị bỏng.
Tống Lê quỳ gối trên sô pha, hai tay cầm d/ư/ơ/n/g v/ậ/t của di chuyển lên xuống. Vẻ mặt của Hứa Từ thay đổi, mãnh liệt trong đáy mặt càng lúc càng nồng nhiệt. Tay nắm ngực cũng không tự giác tăng thêm lực.
Chờ khi buông tay hai b/ầ/u n/g/ự/ccủa tất cả đã đều là dấu vết của . Tống Lê vươn đầu lưỡi
“Anh muốn chưa?”
Cơ hồ là tiền trảm hậu tấu, dầu lưỡi dính một chút chất lỏng trong suốt, rất quyến rũ, tay cũng phối hợp tiếp tục vuốt vẻ d/ư/ơ/n/g v/ậ/t của . Tống Lê cảm giác d/ư/ơ/n/g v/ậ/t của trong tay mình lại to thêm một chút. Hứa Từ đè đầu xuống,
“Muốn.”
Khi q/u/y đ/ầ/u bị chiếc miệng nhỏ nhắn của bao vây Hứa Từ cảm giác có một luồng điện chạy dọc sống lưng, chịu đựng muốn đâm , d/ư/ơ/n/g v/ậ/t thong thả ra vào từng chút một, mãi đến khi vào tận cổ họng của . Tống Lê nhăn mày, nheo mắt lại, hơi có cảm giác buồn nôn. Anh lại rút ra, nhổ ra, khi môi buông nó ra tạo ra một tiếng vang gợi dục. Tống Lê ho đến mức chảy nước mắt
“Thực xin lỗi.”
Hứa Từ ôm mặt hôn,
“Lần sau không ăn nó.”
Vừa rồi một nửa cũng chưa cắm vào, ăn hết căn bản không . miệng của nhỏ, có thể ngậm như thế đã rất lợi .
Tống Lê nức nở hôn . Hứa Từ biết muốn, nâng một chân của lên đưa d/ư/ơ/n/g v/ậ/t vào tiểu huyệt của .
Sô pha bằng da hai người chưa bắt đầu đã dính một mảnh d/â/m t/h/ủ/y.
Hứa từ đặt ở trên cắm vào rút ra mấy chục lần, tiểu huyệt đầy nước, va chạm giữa hai người tạo ra tiếng vang không dứt. Cô cắn vai để mình không rên thành tiếng, sau đó Hứa Từ ôm lấy , vạch quần lót của ra để ngồi lên d/ư/ơ/n/g v/ậ/t của mình.
“Anh phải bồi thường tất chân cho em”
Phía dưới đã bị xé ra thành một lỗ to, không thể dùng tiếp nữa.
Hứa Từ cảm giác hai bầu vú trước mặt rất mơ hồ, khi lần thứ ba nó đến trước mặt ngậm lấy nó dùng răng nanh cắn cắn vài cái sau đó kéo một cái. Câu “Được” kia là dùng đầu lưỡi đá đầu vú và ra.
Khoái cảm đến với quá mức mãnh liệt. Hứa Từ ôm đứng lên, ra vào khiến chân mềm nhũn.
Bảo vệ thấy phòng việc của vẫn sáng đèn lại không thấy xe của ở nhà để xe nên lên gõ cửa
“Kiểm sát tưởng Hứa?”
Hứa Từ vừa đặt lên cửa để d/ư/ơ/n/g v/ậ/t vừa cắm vào tiểu huyệt của chưa kịp gì đã bị hoảng hốt kẹp chặt.
Hứa Từ cực kỳ ẩn nhẫn, tốc độ không tự giác chậm hơn một chút, từ từ rút ra rồi chậm rãi đâm vào.
Một chân cảu bị nâng lên, một chân cơ bản đứng không vững, cắn mu bàn tay mới không kêu ra thành tiếng. Là ai? Cô nhỏ giọng hỏi.
Người ngoài cửa lại gõ cửa và hỏi thêm một lần nữa. Cửa chấn chạm vào lưng .
Hứa Từ chưa rút ra cắm vào năm lần đã lên cao trào:
“Kiểm sát trưởng Hứa? Anh ở trong đó không?”
Hứa Từ cố ý không trả lời, cắn cắn tai dùng giọng đủ nghe:
“Em đoán xem.”
Tống Lê cảm giác muốn chuyện xấu, lo lắng đề phòng . Trong mắt Hứa Từ hiện lên tia khó thấy, giây tiếp theo tác của mạnh hơn. Cô ra nước rất nhiều, rơi xuống ướt tất chân của còn dính một mảng ướt lớn trên quần . Tiếng nước và tiếng va chạm giữa phần gần sát nhau vang lên bên tai, trong căn phòng yên tĩnh càng phóng đại thêm nhiều lần.
Chỉ cách một bức tường Tống Lê cảm thấy thẹn đến mức cảm giác mình bị Hứa Từ mạnh mẽ trước mặt một người xa lạ
“A… không cần…”
Hứa Từ xoay lại, Tống Lê không có chút sức lực muốn tụt xuống, ngực đặt trên cửa, đầu vú bị ma xát thật sự rất đau.
Hứa Từ cắm d/ư/ơ/n/g v/ậ/t vào đồng thời nắm eo , thì thầm vào tai :
“Không nghĩ bị đâm sâu như thì hãy đứng vững.”
Cô gật đầu thư thế này lại bị mở rộng đôi chân ra, cứ thế đâm vào rút ra. Cánh hoa huyệt của bị đâm cho đỏ lên. Căn phòng mặc dù cách âm cũng khá tốt bảo vệ đứng ngoài cửa cũng nghe tiếng rồi, như là có gì đó rơi trên mặt đất.
Không thấy ai trả lời, vì thế chuẩn bị láy chìa khóa mở cửa xem thế nào.
Bạn thấy sao?