6
“Bạn cùng bàn của em… ấy biết mà! Chữ của em dạo gần đây khác hẳn rồi.”
“Bạn ấy từng thấy bức thư, chắc chắn nhận ra là em viết!”
Cả lớp nghe xong, ai cũng thoáng khựng lại.
Bạn cùng bàn của cậu ấy, chẳng phải chính là tôi sao?
Bây giờ… tôi phải là người xác nhận điều đó?
Mọi ánh mắt lại một lần nữa đổ dồn về phía tôi.
Mọi chuyện lại quay về điểm xuất phát.
Chỉ khác là — lần này, ba mẹ tôi đã không còn cuống cuồng.
Ngược lại, người sốt sắng lại là… chủ nhiệm.
Giờ đây, trong ánh mắt của chủ nhiệm đã chẳng còn vẻ hống hách, ngạo mạn nữa – mà là ba phần hoài nghi, bảy phần… van nài.
Tôi liếc mắt, khẽ nhếch môi.
“Ừm…”
“Thật ra cũng… không giống lắm.”
“Đấy! Tôi rồi mà, ha ha.”
Cô chủ nhiệm lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Con trai tôi – Từ Chu – ngày nào tôi cũng trông, nó lấy đâu ra thời gian mà viết thư chứ!”
Mọi người xung quanh cũng gật gù như thể lẽ ra nên như từ đầu, chẳng lấy bất ngờ.
Chỉ có Lâm Từ Chu tôi chằm chằm, ánh mắt như chứa cả một bầu trời oán trách.
Cậu ta tôi như thể… một vợ bị chồng phụ bạc .
Rồi bất ngờ túm lấy tay tôi.
“Tại sao em không nhận…”
“Anh đã gì chưa tốt chứ?”
“Nếu em không nghĩ thư là của , tại sao lại nhận nó? Hay trong lòng em… vốn dĩ chưa từng có ?”
Ơ?
Khoảnh khắc này, im lặng còn có sức nặng hơn mọi lời .
Mấy câu oán trách mềm nhũn ấy còn khiến người ta bàng hoàng hơn bất cứ lời giải thích nào.
Trong đầu tôi hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.
Cả đám người đều không dám tin là cậu viết, còn cậu thì cứ khăng khăng tự dán nhãn vào người rồi bắt tôi xác nhận?
Lúc này, đám đông đã thật sự bùng nổ.
Cái dáng vẻ khiêm nhường, tha thiết của Lâm Từ Chu… có đúng là cậu ta không?
Cái cậu lớp trưởng trầm tính, kiêu ngạo, ngày ngày chỉ biết học hành, hóa ra lại lặng lẽ thích một người suốt ba năm trời?
Cô chủ nhiệm giờ há miệng cũng không biết sao cho phải.
Cô vẫn chưa thể tin nổi những lời sến súa ban nãy lại do chính con trai mình thốt ra.
Chưa kịp chất vấn, Lâm Từ Chu đã quay người lại, cúi đầu lễ phép với :
“Mẹ, con nghĩ kỹ rồi. Mẹ đúng.”
“Con thật sự không nên giấu diếm. Con nên đứng lên từ sớm.”
“Con chỉ muốn chứng minh… con thích Tiêu Nguyệt thật lòng.”
Mặt chủ nhiệm tái mét, khó coi đến cực điểm.
Bạn thấy sao?