5
Ngoài tôi ra, tất cả phụ huynh và học sinh đều chết sững tại chỗ.
Học bá trong mắt họ… lại đi chuyện như ?
Từ hồi lớp 10 đã bắt đầu rồi?
Hóa ra suốt giờ học chẳng hề tâm vào bài giảng?
Cô chủ nhiệm và mấy thầy trong ban giám hiệu – những người vừa nãy còn đang rạng rỡ – lập tức tắt ngúm nụ .
Ngay khoảnh khắc Lâm Từ Chu đứng dậy, tôi đã biết chuyện này sẽ không thể tránh .
Chỉ là… tôi không rõ chủ nhiệm sẽ đối mặt với nó ra sao.
Chỉ thấy siết chặt viên phấn trong tay, mặt trắng bệch, miệng lẩm bẩm:
“Không thể nào… không thể nào…”
Còn ba tôi thì vẫn sững người đứng đó, đến khi mẹ tôi vỗ nhẹ vào lưng ông mới hoàn hồn.
Chuyện này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Cô chủ nhiệm sững người một lúc lâu, khóe miệng co giật, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Lâm Từ Chu, biết con là lớp trưởng, lo cho bè là điều tốt, chuyện này nghiêm trọng lắm, con đừng cố đứng ra chịu thay người khác.”
Lâm Từ Chu trả lời dứt khoát:
“Không phải đâu , chính con là người viết bức thư đó.”
Cô chủ nhiệm lắc đầu, giọng điệu như thể đã thấu mọi chuyện:
“Cô đã đọc lá thư đó rồi, chữ viết hoàn toàn không phải của con.”
“Con học giỏi thì đúng, chữ thì xấu, nhận ra ngay.”
“Không thể nào là con viết!”
Lúc này, không chỉ có học sinh và phụ huynh đang ngồi đó, mà cả các thầy trong ban giám hiệu cũng có mặt.
5
Nếu chuyện này là thật, thì mười năm danh tiếng “giáo viên ưu tú – chủ nhiệm mẫu mực” của coi như bị đạp xuống đất, xát muối vào mặt.
Ngay khi lên tiếng phản bác, là đã chuẩn bị sẵn sàng mọi lý lẽ để bảo vệ danh tiếng rồi.
Các thành viên ban giám hiệu cũng thở phào nhẹ nhõm:
“Tôi rồi mà, nét chữ chẳng khớp chút nào, hai người viết hoàn toàn khác nhau.”
Lâm Từ Chu là học sinh xuất sắc nhất trường, trường còn đang kỳ vọng cậu ấy sẽ trở thành hình mẫu đại diện cho công tác truyền thông.
Nếu để cậu ta vướng kỷ luật vì sớm, chẳng khác nào tự hoại hình ảnh nhà trường.
“Lâm Từ Chu, chắc em chưa biết, suất tuyển nội bộ tháng sau của trường đã duyệt rồi đấy, sao lại phải tự đẩy mình vào thế khó?”
Mấy trong lớp cũng bắt đầu giỡn:
“Hồi nãy suýt nữa tôi tin thiệt đấy!”
“Không đâu, bộ dạng nghiêm túc của Từ Chu hồi nãy cũng thuyết phục phết.”
“Nhưng nghĩ lại, tụi mình còn lạ gì cậu ấy?”
“Học bá như cậu ta mà liên quan đến mấy chuyện đương? Nếu có thật, tôi lộn ngược ăn cơm luôn!”
Mọi người lại rôm rả hẳn lên.
Nhưng Lâm Từ Chu vẫn kiên trì:
“Thật mà, bức thư đó là do em viết.”
“Em đã luyện chữ rất lâu rồi.”
“Mẹ à, mẹ quên rồi sao, dạo gần đây tối nào con cũng ngồi luyện viết theo mẫu chữ?”
Cô chủ nhiệm tim như thắt lại, vẫn cố giữ vẻ điềm nhiên:
“Ừ, mẹ biết con có luyện chữ.”
“Nhưng thì sao? Rất nhiều người cũng luyện chữ buổi tối mà.”
“Về chỗ đi, có ai chứng minh chữ đó là của con không?”
Lâm Từ Chu đơ ra.
Bình thường chỉ cần có chút tin đồn nhắm vào học sinh khác, là người đầu tiên gán tội như thể đinh đóng cột.
Thế mà đến lượt , đứng ra thừa nhận hẳn hoi, lại không tin.
Nhưng không thể lùi .
Vì thật sự… thích Tiêu Nguyệt.
Nếu hôm nay không thừa nhận, trong mắt ấy, sẽ trở thành một kẻ hèn nhát không dám chịu trách nhiệm.
Anh nghiến răng, không … mình phải chứng minh mình chính là mình.
Bạn thấy sao?