3
“Xin giữ trật tự. Mong mọi người ý lời !”
Cả lớp lẫn phụ huynh đều quay sang , có người nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Bày đặt đạo mạo. Đừng cậu ta không hóng gì nhé?”
“Con à, đây là Lâm Từ Chu lớp con phải không…”
“Thôi, ai mà không biết nó ngoài học hành ra thì còn gì khiến nó bận tâm nữa đâu.”
Mọi người tuy nhỏ lại, mặt mày ai cũng hiện rõ vẻ khó chịu.
Cô chủ nhiệm ngập ngừng, rồi gượng:
“Mọi người đừng trách. Con trai tôi nó tính đơn giản, trước giờ chỉ biết mỗi học hành thôi, không để ý gì khác cả.”
Cô còn đang thao thao bất tuyệt, còn tôi thì chỉ mong nhanh xuống dưới.
Rõ ràng đã đọc xong thì xuống.
Giờ tôi đã đọc xong rồi.
Vậy mà phản xạ cực nhanh, túm lấy cổ áo tôi, gằn giọng:
“Em gấp gì mà muốn xuống? Còn chưa là ai cơ mà?”
Tôi tròn mắt, phản bác:
“Không phải đọc thư xong rồi là đủ sao?”
Cô không ngờ tôi dám phản bác, liền giận dữ quát:
“Không cũng , đứng yên đó, chừng nào người đó chịu đứng ra thì mới xuống!”
Tôi hoảng lên: “Nhưng mới hứa với em mà…”
Cô khẩy:
“Nghe em mà thành ra tôi sai rồi đấy hả?”
“Được thôi! Em xuống cũng . Nhưng hậu quả tự gánh đấy!”
Lúc này, tôi thật sự thấy tủi thân.
Ban đầu tôi chẳng gì, cũng chỉ vì muốn giữ thể diện cho cả hai người họ.
Thế mà chủ nhiệm cứ liên tục ép hỏi, nhất quyết muốn từ miệng tôi moi ra cái tên đó.
Cứ như thể tôi mới là người cần bị chất vấn và lập .
Nhưng tôi chỉ muốn giúp giấu đi sự thật rằng con trai mình đang sớm mà thôi.
Lâm Từ Chu là học sinh có nhiều thành tích nhất toàn trường, nếu vì chuyện này mà bị kỷ luật thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kỳ xét tuyển nội bộ sắp tới.
Cô chủ nhiệm coi danh tiếng còn hơn cả sinh mệnh, nếu hôm nay mất mặt trước bao nhiêu người như , tôi không dám tưởng tượng sẽ là cú sốc lớn đến mức nào với ấy.
Nghĩ đến đó, mắt tôi bắt đầu ươn ướt.
Có một phụ huynh không nhịn , thử lên tiếng hòa giải:
“Hay thôi đi, tụi nhỏ cũng sắp trưởng thành rồi, cũng cần giữ thể diện chứ…”
Cô chủ nhiệm chẳng những không nguôi ngoai, mà còn gắt gỏng hơn:
“Thể diện gì? Hai đứa nó biết thể diện là gì à? Một đứa thì không giữ mình, một đứa thì dám không dám nhận!”
“Làm xong rồi, còn muốn cấm tôi không nhắc đến nữa đúng không?”
“Tôi là vì lớp học! Vì muốn giữ cho cả lớp một môi trường học tập tốt! Các vị phụ huynh không nên đổ lỗi ngược lại cho tôi!”
Bị chặn họng, phụ huynh kia ngại ngùng đổi sắc mặt, lặng lẽ lùi về chỗ.
Lâm Từ Chu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nghiến răng :
“Cô ơi! Thật ra là…”
Bạn thấy sao?