Cô chủ nhiệm – người bị cả lớp gọi là “nữ ma đầu” – đã tịch thu bức thư nam viết cho tôi, lại không hề lên tiếng gì lúc đó.
Tôi còn tưởng mình may mắn thoát nạn.
Ai ngờ trong buổi họp phụ huynh, lại lôi lá thư ấy ra, bắt tôi đọc to trước mặt tất cả mọi người.
Tôi ánh mắt của bè và phụ huynh dưới lớp, nhỏ giọng cầu xin:
“Cô ơi… mình riêng không ạ?”
Cô liếc tôi một cái đầy khinh thường:
“Các em ra cái chuyện không biết xấu hổ như , giờ còn sợ mất mặt à?”
“Hôm nay tôi phải xem cho ra cái tên con trai không biết liêm sỉ nào viết cái này!”
Tôi sững người.
Bởi vì cái người đó… chính là con trai – Lâm Từ Chu.
1
Trong buổi họp phụ huynh, tôi mời lên phát biểu với tư cách là học sinh tiêu biểu.
Vừa cảm ơn xong chuẩn bị bước xuống thì chủ nhiệm đột ngột kéo tôi lại.
Cô nghiêm mặt, rút từ túi ra bức thư đã tịch thu tuần trước.
“Trong mười lăm năm dạy học của tôi, đây là lần đầu tiên chứng kiến chuyện sớm như thế này!”
“Hôm nay tôi nhất định phải nghiêm khắc chấn chỉnh!”
Tôi choáng váng.
Tôi quá hiểu tính cách của – chuyện nhỏ xé ra to là sở trường của ấy.
Ban đầu tôi còn mừng thầm vì tưởng đã bỏ qua ai ngờ lại cố ý đợi đến họp phụ huynh để lật lại.
Cô rõ ràng muốn tôi và nam kia bẽ mặt trước mặt tất cả phụ huynh và học sinh!
Quả nhiên, phụ huynh phía dưới bắt đầu xì xào bàn tán, ba mẹ tôi thì trợn tròn mắt vì sốc.
Tôi do dự, không biết có nên thẳng ra người viết là Lâm Từ Chu – con trai của – không?
Nhưng chủ nhiệm rất sĩ diện, cực kỳ coi trọng danh tiếng của mình.
Tôi nghĩ ngợi, cuối cùng quyết định giữ thể diện cho , nhỏ giọng :
“Cô ơi… chuyện này mình riêng không ạ?”
Câu đó vừa dứt, ánh mắt càng thêm chế giễu:
“Giờ mới biết ngại à? Giờ mới biết xấu hổ à? Lúc sao không nghĩ tới?”
“Tiêu Nguyệt, biết em là người bị , em nhận thư rồi còn giấu đi, còn định bao che cho ấy – đây là lỗi của em.”
“Hôm nay, tôi nhất định phải lôi bằng cái thằng con trai mặt dày đó ra!”
Lúc này, ba tôi đứng lên, giọng hơi lúng túng:
“Cô Tú Phương, tụi nhỏ giờ cũng lớn rồi, biết tự trọng rồi, mà có bao nhiêu người đang như … Hay là mình trao đổi riêng giữa hai bên phụ huynh…”
“Trao đổi riêng? Anh tưởng tôi mời hai nhà đến xem mắt à?”
“Nếu phụ huynh không nghiêm túc với chuyện này, thì thôi, cho con về nhà tự kiểm điểm vài hôm đi.”
Nghe tới “về nhà kiểm điểm”, ba tôi cứng họng, không dám thêm gì nữa.
Cô chủ nhiệm dừng một chút, rồi dùng hai bàn tay to bản ấn vai tôi xuống: Đọc đi, đọc lớn lên.”
Trước khi bị ép đọc thư , tôi liếc Lâm Từ Chu một cái.
Mặt cậu ấy hết xanh lại trắng, giống như đang vật lộn với một quyết định cực kỳ khó khăn.
Tôi cắn răng, bắt đầu đọc:
“Gửi Tiêu Nguyệt thân … Từ lần đầu gặp cậu hồi lớp mười, khuôn mặt cậu đã luôn lởn vởn trong đầu tớ. Trong giờ học, khi ngủ, lúc nghỉ ngơi, cả lúc chạy bộ hay bài kiểm tra, tớ đều nghĩ đến cậu…”
“Thôi đủ rồi, tôi vài câu đơn giản thôi!”
Cô chủ nhiệm cau mày, lấy thước gõ mạnh lên bàn, ra hiệu cho cả lớp về phía .
“Các em thấy chưa? Đây chính là hậu quả của việc sớm! Ảnh hưởng trực tiếp tới học hành, thi cử!”
“Mọi người đều biết con tôi – Lâm Từ Chu – từ lớp mười đến lớp mười hai luôn đứng đầu toàn khối!”
“Bởi vì nó biết tập trung toàn bộ tâm trí vào học tập!”
Nói xong, quay sang tôi, cau mày:
“Đặc biệt là em, Tiêu Nguyệt, em càng phải học theo nó!”
“Rồi, đọc tiếp đi.”
Tôi cố nuốt trọn lời muốn phun ra: Học theo con á?
Chẳng phải chính nó là người viết thư cho tôi sao?
Tôi tiếp tục đọc:
“Tiêu Nguyệt, thế nào cũng không thấy đủ. Đây là năm hạnh phúc nhất của tớ, là năm mà tớ ở gần cậu nhất. Trước đây, tớ luôn chăm nghe giảng, từ khi chúng ta học cùng lớp, tớ chỉ toàn cậu…”
Cô chủ nhiệm giơ tay ra hiệu tôi dừng lại, rõ ràng lại sắp nổi máu “diễn”.
Bạn thấy sao?