8
Tôi mở Weibo, trang chủ toàn là tin về Dương Kính Chu.
Dưa của Dương Kính Chu à? Vậy thì phải ngồi xuống ăn cho rõ ràng chứ.
Ảnh đế đúng là có sức hút, top 10 tìm kiếm nóng thì ta chiếm tới 6 vị trí.
#Ảnh đế Dương Kính Chu bị nghi ngờ lộ chuyện cảm
#Dương Kính Chu
#Cuộc chiến giữa người cũ và người hiện tại
#Ai mới là dâu chính thức
Tôi chọn đại một hashtag và bấm vào xem, vào rồi ra mà vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cái này là cái gì thế này? Mấy trang tin quảng bá thật sự là muốn viết gì cũng !
Dựa vào việc Dương Kính Chu có phim mới, họ lan truyền tin đồn cảm giữa ta và nữ chính một cách rất thuyết phục.
Đồn đại giữa hai người thì không , sao lại kéo tôi vào gì? Họ còn chỉ đích danh tôi, về việc giữa tôi và người hiện tại ai giỏi hơn ai. Xin hỏi, mấy người rảnh rỗi quá à?
Mấy tin đồn nữ diễn viên bất hòa đa phần đều là do mấy trang tin với truyền thông thiếu đạo đức dựng lên.
Tôi thậm chí còn không quen nữ chính kia mà!
Nhưng còn đáng sợ hơn cả mấy trang tin là fan của các ngôi sao. Chỉ trong một thời gian ngắn, tôi đã thấy vô số bài đăng ủng hộ nữ diễn viên kia và kêu gọi tôi đừng cố ăn theo nữa.
Nhịn! Trời ban trọng trách lớn cho ai, tất sẽ khiến người đó phải trải qua gian khổ. Tôi phải nhịn!
Nhưng sự kiên nhẫn của tôi đã đến giới hạn khi hòm thư cá nhân bị bắn bởi những lời lẽ tục tĩu.
Tôi, không, thể, nhịn, , nữa!
Nhìn những lời nhục mạ trong tin nhắn riêng, tôi cảm thấy một cơn giận bốc lên từ chân đến đỉnh đầu.
Là một ngôi sao nhỏ có cái lợi là tài khoản Weibo vẫn nằm trong tay tôi.
Tôi chụp màn hình mấy tin nhắn quá đáng nhất và đăng một bài Weibo:
@Lâm Khê: Cãi nhau ngay trong phần bình luận đi, gửi tin nhắn riêng gì? Từ bé đến giờ tôi chưa từng sợ ai khi đấu khẩu. Có gan thì cứ cãi nhau cho cả thế giới thấy, hai người nhắn tin cãi nhau có gì hay ho.
Ngay khi tôi đăng bài, bình luận liền nhảy lên 99+.
【Trời ơi, nhân vật chính ra mặt rồi.】
【Lần này tôi đứng về phía chị người cũ. Các không thấy ánh mắt Dương ca chị ấy sao? Chỉ cần chị ấy một câu, Dương ca sẽ dọn đồ đến nhà chị ấy ở rể ngay.】
【Cái người ở trên, mắt có bệnh thì đi chữa đi.】
【Xin lỗi, chị à, lần này tôi cũng đứng về phía người cũ. Đôi này có vẻ hợp hơn đấy.】
【Fan của chị người cũ đứng sau tôi nào, chuyện này phải để người chuyên nghiệp xử lý thôi. Thành tích đấu khẩu trước giờ có thể tra mà!】
Giờ tôi chẳng quan tâm gì nữa. Nếu không trụ nổi trong showbiz, tôi vẫn có thể về nhà tiểu thư giàu có. Nhưng tôi nuốt không trôi cơn giận này, nếu không bộc phát thì tôi sẽ nghẹn chết mất.
9
Khi tôi đang chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến lớn thì điện thoại của Dương Kính Chu gọi tới.
“Lâm Khê, chuyện trên Weibo để tôi giải quyết cho.”
Giọng ấm áp của Dương Kính Chu kỳ diệu thay, đã dịu đi sự kích trong lòng tôi. Tôi cảm thấy mắt mình hơi cay, mũi cũng bắt đầu cay xè.
Tự nhiên tôi thấy tủi thân. Chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi, tại sao mọi người lại tôi như chứ?
Tôi hít một hơi và hỏi:
“Dương Kính Chu, trước đây khi bị mắng như thế này, đã vượt qua bằng cách nào?”
Ba mẹ của Dương Kính Chu vốn không ủng hộ bước vào làng giải trí. Thế giới này ưu tiên tiền tài và quyền lực, người mới vào nghề thường rất khó trụ vững. Chỉ cần không tốt một chút thôi, sẽ bị fan của các ngôi sao lớn dẫn đầu phong trào tấn công.
Dương Kính Chu nhẹ nhàng an ủi tôi:
“Làm gì có chuyện tôi bị mắng chứ.”
Đồ dối! Đại lừa gạt!
“Dương Kính Chu, chuyện này tôi có thể tự xử lý. Tôi là Tống Lâm Khê mà, đã bao giờ thấy tôi bị người khác ức hiếp chưa?”
Dương Kính Chu khẽ :
“Đúng đúng, em là Tống tiểu thư của tôi mà. Đừng lo, không ai có thể bắt nạt em trước mắt tôi đâu.”
Tôi nắm chặt điện thoại, trong đầu còn đang hồi tưởng lại câu vừa rồi của Dương Kính Chu: “Tống tiểu thư của tôi.”
Đã lâu rồi tôi không nghe thấy câu đó. Kể từ khi chia tay, chúng tôi chưa bao giờ chuyện đàng hoàng, thậm chí số lần gặp mặt cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Sự thật chứng minh rằng đúng là có fan cuồng đến tranh cãi trên Weibo của tôi.
Chọc đến tôi, coi như các người đụng trúng cái đinh sắt rồi!
Tôi cãi nhau với những fan cuồng đó suốt ba tiếng không ngừng nghỉ, cho đến khi những người vào bình luận chỉ còn lại mấy người xin tôi dạy cho cách chửi.
【Trời ơi, chị này chắc chắn đã từng Dương Kính Chu, kể cả cách chửi cũng giống nhau y hệt.】
【Tuyệt chiêu mắng người đã học từ thầy Dương, chắc chắn họ từng nhau, mà còn nhau không ít thời gian.】
【Chị ấy không hết từ sao? Ba tiếng đồng hồ rồi đấy, cầm điện thoại ngồi đợi fan cuồng, ngoài chị ấy ra thì ai còn cưng chiều tụi tôi đến !】
【Bình luận của chị này còn hấp dẫn hơn cả phim truyền hình, cập nhật quá nhanh, đi vệ sinh cũng phải cầm theo điện thoại vì sợ bỏ lỡ một dòng nào.】
【Ơ, các chị em ơi, sao vẫn còn ở đây thế? Hai người kia cũng đã phản hồi rồi kìa, mau qua xem thôi. Vui lắm luôn!】
10
Tôi bài đăng ghim trên đầu trang của Dương Kính Chu, suýt nữa phun nước ra ngoài.
@Dương Kính Chu: Nhiệm vụ chinh phục – 70%. Kèm theo là hình ảnh tôi đang buộc tóc bím cho ấy.
Anh ta chụp lúc nào ? Nhìn kỹ lại thì đây còn chụp ở nhà tôi!
【Trời đất, đây là kiểu ám chỉ chưa hẹn hò sắp hẹn hò đây mà.】
【Có ai thấy cái gương này quen quen không?】
【Chị người cũ sắp thành người hiện tại rồi kìa~】
【Cười xỉu! Mấy fan của chị đâu, mau xác nhận xem có phải nhà của chị không nào~】
【Một người là Chu (舟), một người là Khê (溪), tên cũng hợp nhau nữa mà.】
Đúng là fan thời nay rất giỏi “đẩy thuyền” CP. Ở khía cạnh này, tôi và Dương Kính Chu còn không ngờ .
Tôi chẳng còn hứng thú xem nữ chính đã trả lời thế nào. Điều tôi quan tâm hơn là Dương Kính Chu tính toán thế nào mà ra 70% chứ.
Tôi ghé tai vào cửa để nghe ngóng tĩnh bên căn hộ kế bên, khi nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi biết rằng Dương Kính Chu đã về.
Tôi chuẩn bị chỉnh trang lại rồi lên giường. Không quá năm phút, điện thoại reo lên. Nhìn tên trên màn hình, tôi hít thở sâu vài lần rồi mới bắt máy.
Cả hai chúng tôi không ai trước, chỉ có tiếng thở nhẹ vang lên từ đầu dây bên kia.
Tôi hỏi:
“Không có gì muốn à?”
“Tâm trạng khá hơn chưa?”
Tôi không ngờ Dương Kính Chu lại hỏi điều này:
“Ừ, khá hơn nhiều rồi.”
“Còn 30% nữa, bao giờ mới chinh phục đây?”
“Tùy tâm trạng em thôi~”
Tôi nghĩ ngợi rồi hỏi:
“Nhưng, đăng bài như không sợ ảnh hưởng đến công việc sao?”
“Giống như em mà, nếu không trụ nổi trong showbiz thì về nhà thiếu gia giàu có cũng tốt mà.”
Tôi bĩu môi, người đàn ông này câu nào cũng không thật lòng. Nếu thực sự như ta , ta đã về nhà lâu rồi, chứ chẳng chờ tới bây giờ mới ngộ ra.
“Có muốn sang đây xem phim không?”
Vừa hỏi xong, tôi đã hơi hối hận, lời đã ra thì không rút lại nữa.
“Bây giờ? Em chắc chứ?”
“Không sang thì thôi.”
“Mở cửa đi!”
Bạn thấy sao?