Trong chương trình truyền hình thực tế, tôi cầu tham gia thử thách: đi vay tiền người cũ.
Tôi ngượng ngùng :
“Liên lạc của ta tôi xóa hết rồi.”
Nam diễn viên chính đang ngồi bên cạnh tôi nhạt và :
“Xóa liên lạc chứ có phải ta chết rồi đâu, trực tiếp mượn đi chứ.”
1
Nhìn vào nhiệm vụ mà người dẫn chương trình đưa ra, tôi như muốn chết quách luôn cho xong.
Đi mượn tiền người cũ là kiểu gì đây? Vậy có đoán tại sao người đó lại là người cũ không?
Chương trình giờ chơi trội à?
Đã là người cũ rồi lại còn bảo tôi đi mượn tiền, sao biết ta có hay chưa chứ.
Là người của công chúng lại công khai mượn tiền người cũ trên sóng truyền hình, sau này nếu tôi nổi tiếng, không phải người ta sẽ lôi chuyện này ra để bêu xấu, tôi hoại cảm người khác sao?
Dù tôi chưa nổi tiếng, tôi vẫn luôn giữ hình ảnh của mình.
Tôi có chút ngượng ngùng MC và thì thầm hỏi:
“Nhưng tôi đã xóa liên lạc của người cũ rồi, có thể đổi thử thách khác không?”
Người dẫn chương trình trông có vẻ khó xử, lắc đầu từ chối.
【Thử thách này có quá đáng không ? Nếu người cũ của ấy không có thì không sao, chứ có rồi thì chẳng phải hoại cảm của người ta sao?】
【Đúng , sao không đổi thử thách khác? Đây là thấy người mới mà bắt nạt à?】
Khi tôi còn đang chằm chằm vào MC thì một giọng nam đột ngột chen vào:
“Xóa liên lạc chứ có phải người ta chết rồi đâu.”
【Trời ơi, không hổ danh là ảnh đế, chuyện đúng khó nghe!】
【(Che mặt) Anh gì ơi, có thể giữ mồm giữ miệng một chút không?】
Tôi liếc qua người đang xem kịch vui kia mà tay siết chặt thành nắm .
Dù là trên chương trình trực tiếp, có đông người xung quanh hóng chuyện thì Dương Kính Chu cũng chẳng quan tâm, ánh mắt thản nhiên tôi.
Tên khốn Dương Kính Chu này, rõ ràng là cố ý. Nếu không phải bị quản lý xếp vào đây thì đời này tôi sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trong cùng một chương trình với ta.
Chúng tôi chia tay trong hòa bình, là tôi đơn phương chặn tất cả liên lạc của ta.
Fan đã bắt đầu ngửi thấy mùi bất thường qua màn hình.
【Sao tôi thấy ông này năng có ẩn ý ghê ?】
【Cùng cảm giác luôn!】
【Các chị em, tôi có một suy đoán táo bạo. Anh này dù bình thường đã ăn khó nghe rồi, hôm nay thì khó nghe đến mức này là lần đầu tôi thấy. Tôi cược một đồng rằng họ từng có mối quan hệ gì đó.】
2
Người dẫn chương trình rất biết sắc mặt để cư xử. Có lẽ ta thấy Dương Kính Chu đang nhắm vào tôi, nên hỏi:
“Kính Chu, trước đây và Lâm Khê có quen biết nhau không?”
Dương Kính Chu chẳng buồn liếc MC, cứ thẳng vào tôi.
Ánh mắt này tôi quá quen thuộc rồi.
Khi chưa chia tay, ấy thường tôi như thế, như muốn trao quyền chủ cho tôi, cho tôi toàn quyền quyết định muốn thế nào cũng .
Tôi rời mắt đi, không muốn bị cuốn vào ánh mắt đó nữa.
Dù sao Dương Kính Chu cũng là một mối quan hệ mà tôi có thể tận dụng trong giới giải trí, lại là người cũ của tôi, dựa hơi ta một chút thì có sao?
Tôi thản nhiên bước đến bên Dương Kính Chu, chìa tay ra:
“Người cũ à, dạo này em túng quá, cho em vay chút tiền tiêu đi.”
Dương Kính Chu nhướng mày, như đã chuẩn bị sẵn, lấy từ túi quần ra một tấm thẻ ngân hàng đặt vào tay tôi:
“Đi ăn cái gì ngon ngon đi, gầy quá rồi. Tôi không có ở đây nên bị Trương Kiều hành hạ thành cái dạng này à?”
Trương Kiều chính là người quản lý vô lương tâm đã bán tôi đi.
Tôi nghi ngờ rằng với vị trí hiện tại của mình mà tham gia chương trình này thì chắc Dương Kính Chu đã ra tay không ít.
Thậm chí tôi còn có lý do để nghi ngờ, rằng thử thách mượn tiền người cũ này cũng có sự tham gia của ta, nếu không ai lại để sẵn thẻ ngân hàng trong túi chứ.
【Trời ơi, không thể ngờ người cũ lại tự mình nhắc đến mình!】
【Đi ăn cái gì ngon ngon đi~ Gầy đến mức nào rồi~ Cậu thật biết cách chuyện mà.】
【Quản lý: Báo lên trung ương! Tôi sẽ báo lên trung ương!】
【Không ai bình thường mà rút ra tấm thẻ ngân hàng từ túi quần đâu, nếu không chuẩn bị trước thì tôi không tin nổi!】
Tôi nắm lấy tấm thẻ ngân hàng, nhếch môi:
“Đúng , không có , chẳng còn ai quan tâm đến em nữa.”
Người trưởng thành rồi, giả tạo một chút thì có sao đâu?
Không biết trong tấm thẻ ngân hàng này có bao nhiêu xu, liệu có đủ để bù đắp tổn thương tinh thần khi bị fan của ảnh đế mắng không nữa. Nếu không đủ thì chắc chắn phải tính là tai nạn lao mới .
3
Sau khi kết thúc chương trình, tôi tranh thủ kiếm cơ hội chuồn lẹ.
Đùa à, không chuồn lúc này thì lát nữa bị Dương Kính Chu tóm , chắc chắn sẽ phải nhận vài câu mỉa mai từ ta.
Tôi đâu phải kiểu người hạ mình đến thế, mắc gì phải chịu bị ta dạy đời chứ.
Vừa leo lên xe, tôi định đóng cửa thì một bàn tay bám chặt vào cửa xe.
Ha, xem ra chạy không kịp rồi!
Tôi ngồi sát về phía trong, sợ Dương Kính Chu không ngại mà leo thẳng lên xe.
Anh ta vào nghề bao nhiêu năm chưa từng có tin đồn ái với bất kỳ nữ diễn viên nào, tôi không muốn người đầu tiên bị cư dân mạng đem ra khai đao đâu.
Tôi liều mạng bám chặt cửa xe bởi vì tôi biết rằng, chỉ cần buông tay thì sáng mai khắp nơi sẽ tràn ngập tin tức về chúng tôi.
“Dương tiên sinh, tôi và đâu thân đến mức ngồi chung xe, đúng không ?”
“Không thân lắm. Chỉ đơn giản là hàng xóm hơn hai mươi năm, qua loa tán tỉnh vài năm thôi.”
Giọng của Dương Kính Chu không to cũng không nhỏ, vừa đủ để mọi người xung quanh nghe thấy rõ.
Tôi vội đưa tay bịt miệng ta, dường như đã tính trước , tay tôi vừa chìa ra ngoài là cửa xe liền bị kéo mạnh ra, chân dài vắt qua người tôi, ngồi xuống ngay bên cạnh.
Tôi đứng hình trong vài giây trước chuỗi hành liền mạch của Dương Kính Chu, cứ như thể đã diễn tập hàng trăm lần, chỉ chờ hôm nay áp dụng.
Trợ lý của thấy ông chủ lên xe thành công liền nhanh nhẹn đóng cửa, chắn ánh đèn của các phóng viên đang muốn chụp ảnh.
“Dương Kính Chu, có ý gì đây?”
“Tôi chỉ muốn xem người đang nợ tiền tôi sống thế nào thôi.”
Đúng là đồ nhỏ nhen!
Tôi nhận ra tấm thẻ ngân hàng mà đưa cho tôi.
Dạo ấy phong trào lập quỹ đang thịnh hành, tôi cũng kéo tham gia theo trào lưu, lập một tài khoản ngân hàng.
Ngày đầu gửi một đồng, ngày thứ hai gửi hai đồng, cứ thế nhân lên theo số ngày nhau.
Lúc đầu chỉ là xem thử cuối cùng sẽ tiết kiệm bao nhiêu, không ngờ sau đó lại chia tay. Trong thẻ nhiều nhất cũng chỉ có vài chục ngàn tệ, dù sao thì chúng tôi cũng không nhau quá lâu.
4
Dương Kính Chu bề ngoài có vẻ dễ chuyện, thực tế lại là kiểu cố chấp, đã quyết thì không quay đầu.
Giờ đã nhất quyết không xuống xe, người lại cao lớn thế này, tôi cũng không thể đuổi bằng vũ lực nên thôi đành mặc kệ .
Tôi nhắm mắt, tựa vào ghế, suy nghĩ về món ăn tối nay.
Vì để lên hình đẹp hơn, nhiều ngày nay tôi chưa ăn một bữa no. Cả người hốc hác, yếu ớt xanh xao như tàu lá chuối. Hôm nay cuối cùng cũng nghỉ, tôi nhất định phải ăn thật ngon bù lại.
“Muốn ăn gì?”
Đôi khi, người hiểu mình quá cũng thật phiền, như bây giờ , tôi không cần , Dương Kính Chu cũng biết điều tôi muốn nhất là gì.
Trước mặt , tôi chẳng có chút bí mật nào, cảm giác trần trụi này khiến tôi không có cảm giác an toàn.
Tôi không trả lời.
Có vẻ cũng chẳng cần tôi trả lời, cứ tự mình lấy điện thoại bấm vài cái:
“Trương Kiều dạo trước em phải kiểm soát cân nặng, nghỉ ngơi rồi có thể ăn vài bữa xả. Muốn ăn món Trung hay Tây?”
“Món Trung đi, có nhiều món để chọn hơn.”
Tôi không hiểu ý định của Dương Kính Chu là gì. Ngày chia tay, không hề có ý muốn quay lại, nếu không tôi đã chẳng tuyệt mà chặn mọi liên lạc.
Bây giờ mỗi lần đến Tết phải về nhà, tôi vẫn phải tránh mặt . Chỉ là vài năm nay sự nghiệp phát triển tốt nên đã lâu không về nhà ăn Tết.
Tôi nhắm mắt, không muốn chuyện nhiều với :
“Chẳng muốn ăn gì cả.”
Dương Kính Chu hỏi:
“Trà sữa nhé?”
Tôi âm thầm nuốt nước bọt. Anh lại hỏi tiếp:
“Nướng xiên thì sao?”
Tôi hé mắt một chút, tiếp tục :
“Lẩu thì sao?”
Tôi ngồi bật dậy:
“Mấy giờ? Ở đâu? Có ai đi không?”
Ba điều khó có thể từ chối nhất trên đời: món ngon, trai đẹp và tiền. Mà Dương Kính Chu lại vừa vặn đáp ứng đủ cả ba.
Bạn thấy sao?