8
Đây là cuộc khủng hoảng lớn nhất mà tôi từng gặp trong sự nghiệp.
Công ty đang phải đối mặt với một cuộc chiến thương mại. Đối thủ có bề dày thành tích ấn tượng.
Tổng Giám Đốc ngồi trong văn phòng, liên tục rung chân, hỏi tôi phải sao bây giờ.
Tôi lấy cốc cà phê khỏi tay Tổng Giám Đốc, sợ rằng ấy sẽ đổ lên quần.
“Hay chúng ta cướp con dấu của công ty họ?”
Tôi ấy với ánh mắt như một tên tội phạm, “Cướp con dấu sẽ bị kết tội cướp giật, có thể bị tù đến ba năm.”
Tổng Giám Đốc im bặt, “Thôi bỏ đi, tôi còn định thi công chức.”
Tôi không hiểu tại sao ấy đã đi lâu rồi mà vẫn muốn thi công chức, với trí thông minh này liệu có thi đậu không?
Nhưng đó không phải điều tôi quan tâm lúc này. Điều quan trọng nhất là phải đối phó với đối thủ như thế nào. Đối phương lúc này đang tấn công mạnh mẽ, nhất định muốn chiếm lấy nhà cung cấp.
Công ty vẫn chưa rõ thái độ của nhà cung cấp, nên đã sắp xếp một bữa tiệc để thăm dò.
Trong bữa tiệc, mấy tên cáo già chuyện mập mờ, dựa vào việc Tổng Giám Đốc không hiểu rõ mà muốn tăng giá.
Tất nhiên tôi phải tìm cách đẩy lùi, tránh để lợi ích của công ty bị tổn .
Một lão già không vui tôi, “Thư ký Tống khéo mồm khéo miệng ghê nhỉ.”
Nhìn ánh mắt đầy ý đồ xấu của hắn, tôi cảm thấy buồn nôn, “Tôi uống nhiều rồi, mấy lời vừa mong các đừng để bụng.”
Lão già đó lạnh, “Uống nhiều rồi, có cần tôi đặt phòng cho nghỉ ngơi không?”
“Không cần phiền Giám đốc Lý đâu.” Tôi từ chối khéo léo.
“Sao lại là phiền chứ,” lão già tiến sát đến bên tôi, tay bắt đầu sờ lên đùi tôi, “Thư ký Tống xinh đẹp như , không biết đã có trai chưa? Để tôi giới thiệu cho một người nhé.”
Tôi cố nén cảm giác ghê tởm, muốn đứng dậy để tránh xa hắn.
Tổng Giám Đốc đứng dậy trước tôi, “Tay ông đang để ở đâu đấy?”
Anh ấy chỉ vào lão già, giận dữ : “Ông cũng phải soi gương mà xem mình trông thế nào, có biết xấu hổ không.” Nói xong, kéo tôi ra phía sau để bảo vệ.
Không khí trong phòng thay đổi ngay lập tức.
“Ngồi xuống đi, mọi người cùng bàn bạc ăn với nhau cả, có gì mà phải nóng giận chứ?” Ai đó cố gắng người hòa giải.
Lão già kia thản nhiên uống rượu, “Ồ, gấp gáp , chẳng lẽ ấy là nhân của cậu?”
“Anh vừa gì?” Tổng Giám Đốc lao lên, túm lấy cổ áo lão già, “Ăn cẩn thận.”
“Sao? Muốn cạch mặt với tôi à? Nói cho mà biết, công ty các người đừng mơ đến chuyện có nguyên liệu.” Lão già vẫn tiếp tục mỉa.
Tôi kéo tay Tổng Giám Đốc lại, “Thôi, chúng ta đi trước đi.”
Tổng Giám Đốc dù không cam tâm vẫn nghe theo tôi.
Tiếng của lão già vẫn vang lên khó chịu: “Tôi đã rồi, chắc chắn hai người bọn họ đã lên giường với nhau, nếu không thì sao phải vội thế?”
Tôi hít một hơi sâu, quay lại đứng trước mặt lão già.
Lão có vẻ ngạc nhiên, “Sao? Cuối cùng cũng nghĩ thông rồi hả…”
Chưa kịp hết câu, tôi nhanh tay nhét chiếc khăn lau bàn vào miệng hắn và đổ bát canh còn thừa lên đầu hắn.
Khi tôi xong mọi việc, không ai trong phòng kịp phản ứng.
Nhân cơ hội, tôi kéo tay Tổng Giám Đốc chạy thật nhanh ra ngoài. Khi vừa rời khỏi phòng, tôi nghe thấy tiếng hét giận dữ của lão già.
Tổng Giám Đốc không ngừng vì hành của tôi, đến khi lên xe rồi mà ấy vẫn còn .
“Haha, không thấy biểu cảm của hắn à, tôi đáng ra nên quay phim lại mới đúng.”
Còn tôi thì lo lắng hỏi: “Giờ sao với vụ ăn của công ty đây? Chúng ta hết cách bàn bạc với bọn họ rồi.”
Tổng Giám Đốc ngừng , “Loại người đó, tôi vốn cũng chẳng muốn hợp tác. Dù sao công ty cũng đã có kế hoạch chuyển đổi, coi như đây là dịp để thu hẹp bớt hoạt .”
“Tôi đúng là đã quá bốc đồng rồi,” tôi tự trách mình, “Chỉ nghĩ đến việc hả giận, mà không lường trước hậu quả.”
Tổng Giám Đốc hỏi: “Cô có thấy sướng không?”
Nhớ lại vẻ mặt của lão già, tôi thành thật gật đầu.
“Vậy là rồi, dù không ra tay, tôi chắc chắn cũng sẽ xử lý hắn.” Tổng Giám Đốc an ủi tôi, “Tôi ghét nhất mấy kẻ thích hạ thấp phụ nữ. Họ cứ nghĩ phụ nữ gì cũng vì ngoại hình hay cơ thể, còn bản thân họ thì xấu xí từ trong ra ngoài, thật đáng khinh. Thế giới này vốn dĩ có rất nhiều vừa thông minh, vừa xinh đẹp và có tài năng.”
Nói đến đây, Tổng Giám Đốc bỗng quay sang tôi, “Ví dụ như , rất tuyệt.”
Trong khoang xe yên tĩnh, dường như tôi nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, ngày một nhanh hơn.
Là vì lúc nãy đã chạy quá nhanh, hay vì cảm rung ? Tôi cũng không rõ.
9
Gần đây Tổng Giám Đốc có chút kỳ lạ, không còn những việc ngớ ngẩn nữa.
Nhưng tại sao ấy lại tôi với ánh mắt khó hiểu thế kia?
Hơn nữa, mỗi khi chuyện với tôi, ấy cứ ngập ngừng, giống hệt một đang xấu hổ.
Tôi khéo léo hỏi có phải không hài lòng về công việc của tôi, hay trong cuộc sống gặp phải chuyện gì không ổn.
Tổng Giám Đốc nghe xong liền trợn to mắt, “Làm sao tôi có thể không hài lòng về chứ.”
“Vậy tại sao dạo này kỳ lạ thế?” Tôi hỏi.
“Thực ra là thế này,” Tổng Giám Đốc ngại ngùng, “Tôi muốn cùng CP.”
Tôi: “?”
Dù tôi không hay lên mạng, không hiểu nhiều thuật ngữ trên đó, cụm từ “ CP” thì tôi biết.
Tôi buồn bã , “Tổng Giám Đốc, chẳng lẽ định không trả lương cho tôi, nên mới nghĩ ra cách này?”
“Tôi không phải kiểu người như ,” Tổng Giám Đốc vội biện minh, “Tôi thực sự muốn thử cùng ở bên nhau.”
Nhìn khuôn mặt chân thành của Tổng Giám Đốc, tôi không nghĩ ra lời từ chối nào.
Quả nhiên, sự chân thành luôn là vũ khí tối thượng.
Nhưng tôi vẫn cảnh báo trước với , đừng nghĩ rằng ở bên tôi rồi thì có thể không trả lương nữa.
Tổng Giám Đốc liên tục gật đầu, vui mừng : “Tối nay tan đi gặp bố mẹ tôi nhé.”
“Liệu có nhanh quá không?” Tôi nghĩ ngay đến mẹ của Tổng Giám Đốc, người phụ nữ lần đầu gặp đã đưa cho tôi phiếu giảm giá.
Nhưng nếu tôi không đồng ý, Tổng Giám Đốc sẽ cứ tôi với ánh mắt tha thiết, ảnh hưởng đến hiệu quả công việc của tôi, của công ty.
Vì muốn tập trung việc hơn, tôi đành đồng ý cầu của ấy và cùng về nhà ra mắt.
Bố của Tổng Giám Đốc trông khá bình thường, ông ấy nhiệt đón tiếp tôi, nắm chặt tay tôi và : “Cảm ơn rất nhiều vì đã đồng ý ở bên con trai tôi.”
Tôi ngại ngùng rút tay về.
Mẹ của Tổng Giám Đốc cũng ở đó, bà ấy không còn ngẩng cao đầu nữa, nét mặt vẫn không vui: “Nghe chơi bài giỏi lắm.”
Tôi bối rối mẹ của Tổng Giám Đốc, bà ấy đang chuyện với tôi sao?
“Tôi hỏi con nhà họ Lâm tại sao lại có nhiều Đậu Vui như , nó là dạy.” Bà ấy với giọng miễn cưỡng, “Chơi thế nào, cho tôi nghe xem.”
Người giàu ai cũng thích chơi bài sao?
Dù không hiểu lắm, tôi không dám hỏi, đành nghiêm túc chỉ cho mẹ của Tổng Giám Đốc cách chơi bài.
Rất nhanh, bà ấy bị cuốn vào cách chơi bài mới, ghiền đến mức không thèm ăn cơm.
Bố của Tổng Giám Đốc thì tỏ vẻ không mấy bất ngờ, chỉ nhắc chúng tôi mau ăn cơm.
Trong bữa ăn, Tổng Giám Đốc lén với tôi rằng, hóa ra trước đây mẹ thường xuyên mải mê chơi mạt chược quên giờ, nên gia đình không đợi bà ăn cơm mà sẽ nấu riêng cho bà.
Tôi mẹ của Tổng Giám Đốc, bà ấy đang ôm chặt điện thoại, hoàn toàn bị mê hoặc, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng khi thắng điểm.
Vậy là sở thích của bà đã chuyển từ mạt chược sang đánh bài?
Sau bữa ăn, bố của Tổng Giám Đốc gọi tôi ra ngoài. Tôi cứ nghĩ rằng ông cũng sẽ giống mẹ của Tổng Giám Đốc, đưa cho tôi một xấp tiền và bảo tôi rời xa con trai ông.
Nhưng không ngờ, ông thở dài rồi :
“Con trai tôi, đầu óc có chút vấn đề.”
Tôi: “?”
Rồi ông tiếp tục: “Hồi nhỏ, nó bị đập đầu một lần, nên thường những việc khiến người khác bất ngờ.”
Tôi gật đầu đồng .
“Bản thân tôi cứ nghĩ với tính cách như thế, chắc sẽ chẳng có ai thích nó,” bố của Tổng Giám Đốc , “không ngờ, không biết là nó may mắn thế nào mà lại gặp cháu.”
Tôi không biết phải phản ứng thế nào.
Bố của Tổng Giám Đốc càng thêm phấn khởi: “Nghe còn tốt nghiệp trường danh tiếng, chắc chắn gen nhà chúng tôi sẽ cải thiện rồi. À đúng rồi, thích kim cương hay vàng, muốn tổ chức đám cưới theo kiểu Trung hay Tây, ra ngoài thường đi máy bay hay lái Porsche?”
Tôi: “…”
Có vẻ mọi thứ đang tiến triển hơi nhanh thì phải, với lại, bình thường tôi ra ngoài chỉ đi tàu điện ngầm.
Thôi , dưới sự thúc ép của bố Tổng Giám Đốc, tôi và Tổng Giám Đốc rất nhanh đã kết hôn.
Nhưng tôi vẫn tiếp tục đi ở công ty, dù nghe có vẻ hơi ngốc nghếch.
Bạn bè tôi hỏi, cậu đã lấy chồng giàu rồi, sao còn phải đi ?
Có hai lý do.
Thứ nhất, dù giàu có đến đâu, tiền cũng không phải của tôi, không cảm thấy yên tâm, nên tôi phải tiếp tục việc để kiếm tiền.
Thứ hai, khi tôi bị ốm và nghỉ , Tổng Giám Đốc đã đi tìm đánh trai cũ của tôi và lại vào đồn cảnh sát.
Đúng , tôi không thể yên tâm để một người ngốc nghếch như thế bơ vơ bên ngoài mà không có tôi bên cạnh.
Sau khi đón ấy về, Tổng Giám Đốc ngay lập tức ôm lấy tôi, vùi đầu vào vai tôi, giọng đầy u sầu.
“Xin lỗi, lại rắc rối cho em rồi.”
Tôi an ủi ấy: “Không sao đâu, em biết là ta đã bôi nhọ em ở ngoài, em không trách đâu.”
Nghe tôi không trách, Tổng Giám Đốc vui vẻ kể lại chi tiết cảnh ta bị đánh như thế nào.
Tôi bôi thuốc lên chỗ bầm của Tổng Giám Đốc, gương mặt ấy đầy vẻ mong khen ngợi.
Tôi chủ hôn ấy một cái.
“Anh ngoan lắm, em thích .”
Mặt Tổng Giám Đốc đỏ bừng, ấy nắm chặt tay tôi, .
“Anh cũng thích em.”
Bạn thấy sao?