Mỗi năm, vào ngày công bố điểm thi đại học, thủ khoa toàn thành phố đều sẽ chết một cách bí ẩn.
Điểm càng cao, cái chết càng thê thảm.
Cảnh sát đã lập tổ chuyên án điều tra, mãi vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Học sinh trong thành phố ai nấy đều hoang mang, thi nhau cố bài kém đi để tránh trở thành thủ khoa.
Chỉ có tôi vẫn ngày đêm chăm chỉ học hành, cuối cùng đạt điểm tuyệt đối 750, trở thành thủ khoa có số điểm cao nhất trong lịch sử.
Bởi vì… chị tôi chính là thủ khoa ba năm trước.
Tôi tận mắt chứng kiến cảnh chị chết thảm trước mặt mình.
Tôi phải báo thù cho chị!
1
Ba tôi mất vào đúng năm tôi chào đời.
Mẹ một mình nuôi nấng tôi và chị .
Vì không muốn chị em tôi phải sống khổ, mẹ chấp nhận mọi công việc nặng nhọc, dơ bẩn.
Trong thời gian đó, có không ít người đàn ông ngỏ ý với mẹ, rằng nếu mẹ chịu tái hôn, họ sẽ sẵn sàng nuôi nấng hai chị em tôi.
Nhưng mẹ sợ chúng tôi bị đối xử tệ, nên đều từ chối hết.
Vì thương mẹ, tôi và chị luôn cố gắng học hành chăm chỉ, chỉ mong mẹ có thể sống một cuộc đời tốt đẹp hơn.
Ba năm trước, chị tôi tham gia kỳ thi đại học.
Khi đó, chuyện các thủ khoa tự sát qua các năm đã xôn xao khắp nơi.
Tất cả những học sinh có thành tích xuất sắc đều lo lắng bất an, chỉ sợ mình trở thành thủ khoa.
Tôi cũng từng căn dặn chị, bảo chị cố gắng bài thấp điểm một chút, nhất định đừng đứng nhất.
Nhưng chị lại chẳng hề để tâm, tôi rồi :
“Chị đã cố gắng học bao nhiêu năm nay, chính là để đạt thành tích tốt, để em và mẹ có thể sống hạnh phúc. Chị không cần phải cố điểm thấp, càng không đời nào đi tự sát.”
“Hơn nữa, chị thấy những vụ thủ khoa tự tử đó chắc chỉ là trùng hợp thôi. Lần này, chị nhất định sẽ giành thủ khoa để bỏ lời đồn nhảm nhí đó.”
Chị .
Với số điểm xuất sắc 723, chị trở thành thủ khoa của năm đó.
Thế người từng hứa sẽ không bao giờ tự sát, lại chính là chị, đã tự kết liễu đời mình ngay ngày công bố điểm.
Trước khi chết, chị không gì cả, chỉ lặng lẽ mẹ một cái thật sâu, rồi nhảy thẳng từ tầng thượng xuống.
Đầu tiếp đất, chết trong cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Trên tay chị, nắm chặt một lá thư tuyệt mệnh dính máu, bên trong chỉ có đúng một câu:
“Em , nhất định đừng trở thành thủ khoa đại học.”
Khi tôi ôm lấy thi thể chị, khóc đến xé ruột xé gan, thì mẹ – người luôn thương chị nhất
Lại chỉ đứng bên lặng lẽ , không rơi một giọt nước mắt.
Tôi từng hỏi mẹ vì sao.
Nhưng mẹ chỉ lạnh nhạt : “Là nó tự chọn thủ khoa, không thể trách ai .”
Tôi không thể hiểu nổi.
Bình thường chỉ cần chị bị đau đầu hay sốt nhẹ, mẹ đã lo lắng đến phát khóc.
Tại sao lần này tận mắt chứng kiến chị chết thảm, mẹ lại dửng dưng đến ?
Nhớ lại ánh mắt chị mẹ trước khi chết,
Tôi luôn có cảm giác… chuyện này có liên quan đến mẹ.
Nhưng tôi không hiểu, mẹ có lý do gì để ?
Chị luôn trân quý mạng sống, sao có thể vô cớ tự sát?
Mang theo hàng loạt nghi vấn trong lòng, tôi đã cắm đầu học suốt ba năm trời.
Chỉ để chờ đến kỳ thi đại học lần này.
Lần này, tôi sẽ tự mình bước vào ván cờ.
Làm sáng tỏ tất cả.
2
Ngày công bố điểm thi đại học.
Tôi mẹ đang nấu ăn trong bếp:
“Mẹ, nếu con chết… mẹ có khóc không?”
Tay mẹ đang vo gạo khựng lại một chút, rồi quay đầu tôi, trong mắt ánh lên vẻ khó hiểu:
“Sao tự nhiên lại hỏi ?”
Tôi ngập ngừng hai giây, rồi nghiêm túc :
“Con đã ước lượng điểm rồi.”
“Nếu không có gì sai sót, rất có thể con sẽ là thủ khoa năm nay.”
Nghe đến đây, ánh sáng trong mắt mẹ rõ ràng vụt tắt.
Giây tiếp theo, mẹ khẽ mở miệng: “Ồ, chúc mừng.”
Ba chữ.
Ngắn gọn và bình thản.
Như thể đang về thời tiết hôm nay, hoàn toàn không mang chút cảm nào.
Tôi chằm chằm vào mẹ, cố gắng tìm kiếm chút dao nào đó trên gương mặt bình thản ấy.
Nhưng bà vẫn như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu tiếp tục vo gạo.
Ánh sáng sớm chiếu lên đôi mắt lạnh lùng của bà, khiến tim tôi nhói đau.
Tôi nhớ, năm tôi năm tuổi, vào dịp Tết, tôi đột nhiên đổ bệnh nặng, sốt cao không dứt, toàn thân co giật.
Trời tuyết âm mười độ, mẹ không bắt xe.
Bà đã bế tôi chạy liền mười cây số trong lớp tuyết dày đặc.
Lúc tới bệnh viện, toàn thân mẹ đã tím tái vì lạnh, lòng bàn chân bị băng cắt đến rướm máu.
Thế bà lại như không cảm thấy đau, chỉ một lòng cầu xin bác sĩ cứu tôi.
Khi đó, bác sĩ đều tôi không còn cứu nữa.
Mẹ lại quỳ ngay trước cửa phòng cấp cứu, không ngừng dập đầu, vừa khóc vừa van xin bác sĩ thử cứu thêm một lần nữa.
Tôi không thể hiểu nổi, từ nhỏ đến lớn, mẹ luôn xem tôi và chị là quan trọng hơn cả mạng sống của chính bà.
Tại sao đến chuyện này… bà lại có thể lạnh lùng đến ?
Tôi không thêm gì nữa, lặng lẽ chờ điểm thi công bố.
Cuối cùng, đúng như dự đoán, tôi đạt 750 điểm – điểm tuyệt đối.
Trở thành thủ khoa có số điểm cao nhất trong lịch sử.
Thành tích này nhanh chóng chấn cả thành phố, bão khắp mạng xã hội.
Từ đời thực đến thế giới ảo, ai nấy đều bàn tán sôi nổi:
“Trời ơi, ấy điên rồi à? Người ta còn sợ hãi mà cố bài thấp, mà ấy…”
Bạn thấy sao?