“Im lặng nào, đã đủ người cho cuộc thi chạy tiếp sức rồi, còn ai tham gia chạy 3000 mét nữa không?”
Ba nghìn mét.
Vừa mệt lại bị xếp vào đúng giữa trưa nắng, chẳng ai muốn đăng ký cả.
“Vậy để tôi điểm danh nhé,” cán sự thể dục đảo mắt một vòng, “Lâm Trụ, cậu chạy không?”
Đừng Lâm Trụ cao to, cậu ta không giỏi vận thể lực. Thường xuyên ở nhà, ngay cả đi xuống lầu cũng ngại.
Quả nhiên, mặt mày cậu ta ngay lập tức khó chịu, giữ im lặng không đáp. Cán sự thể dục bị cho cứng họng, than phiền:
“Lớp Một có Trình Dạ chạy 3000 mét, người ta vừa là học bá vừa toàn năng về thể thao, mọi người có thể tích cực lên không?”
“Chà, chắc chắn cậu ta sẽ về nhất thôi, thể lực ai mà so với—”
“Tôi có thể.” Lâm Trụ đột ngột lên tiếng, mặt không đổi sắc, “Chỉ là 3000 mét thôi mà.”
Cán sự thể dục vui mừng ra mặt, đặt hy vọng lớn: “Quả không hổ danh là học thần của lớp mình! Lớp Một thì nhằm nhò gì!”
Các trong lớp đồng loạt cổ vũ. Lâm Trụ chỉ mà không gì, rất tận hưởng sự tán thưởng đó. Ánh mắt cậu ta bất chợt dừng lại trên người tôi rồi lại lướt qua.
10.
Đến ngày hội thao, giữa trưa nắng chói chang. Nhưng sân vận đông nghẹt người, đặc biệt là rất nhiều nữ sinh.
Loa phát thanh vang lên: “Những vận viên không tham gia thi đấu 3000 mét, vui lòng rời khỏi đường chạy.”
Lâm Trụ, đại diện của lớp tôi, đang uống nước ở phía trước, xung quanh là một đám học vây quanh.
Dạo này, cậu ta tập chạy 3000 mét quanh khu phố vào mỗi tối, đến nỗi bọn chó dưới lầu cũng nhận ra cậu và sủa loạn lên mỗi khi thấy.
“Anh Trụ, cậu có chắc chắn không?” Một hỏi.
Cậu ta liếc mắt đầy khinh thường, khiến bè xung quanh trêu chọc: “Đây là Trụ của chúng ta! Không đẩy ai đó ở lớp Một về nhà tìm mẹ thì đâu phải ấy!”
Lâm Trụ vặn nắp chai, nhếch mép : “Chỉ là thi đấu thôi, tôi có tập luyện đâu.”
Tôi ngồi ở phía sau, trong khu vực hậu cần mát mẻ, loay hoay bài kiểm tra và thỉnh thoảng phân phát nước và bánh mì.
Ngay trước khi vào đường chạy, Lâm Trụ đột nhiên tiến lại chỗ tôi. Dưới ánh mắt dõi theo của bao người, cậu ta ném chiếc áo khoác đồng phục lên bàn tôi.
Bịch!
Nó rơi ngay trên tập bài kiểm tra của tôi, như thể cậu ta đang ban phát điều gì đó.
Tôi nhíu mày, ngẩng đầu cậu ta.
Trên mặt cậu ta hiện lên vẻ kiêu ngạo của một kẻ tự mãn: “Đừng giả bộ chăm chỉ nữa, xem thi đấu đi.”
Nói xong, cậu ta quay lưng bước thẳng về phía đường chạy. Tôi theo bóng lưng của cậu ta, ở trung tâm sân vận , Trình Dạ với vóc dáng cao lớn nổi bật không thể không ý.
Chiếc băng đô đen buộc tóc cậu ta dựng đứng, nổi bật thêm nét sắc sảo và nhiệt huyết tuổi trẻ. Sống mũi cao của cậu ấy ngược sáng, càng tăng thêm vẻ ngông nghênh.
Lộc Mộng đến bên cậu ấy đưa nước, cậu ấy lạnh lùng từ chối.
Đôi mắt cậu ấy quét quanh sân vận , dừng lại ở khu lều lớp tôi, đụng mặt với Lâm Trụ rồi lại hướng ánh về phía khu vực hậu cần của tôi.
Rõ ràng là không vui khi thấy tôi và Lâm Trụ xuất hiện cùng lúc. Gương mặt cậu ấy lập tức đổi thành vẻ giận dỗi, cất một tiếng hừ rõ dài.
Các vận viên vào vị trí.
Lâm Trụ liếc Trình Dạ.
Nhưng Trình Dạ không thèm đáp lại ánh mắt đó.
Tiếng súng vang lên, cuộc đua bắt đầu.
Lâm Trụ giữ nhịp thở, chạy ở giữa. Trình Dạ thản nhiên bám sát ngay bên cạnh. Tốc độ của cả hai đều tương đương. Qua năm vòng, các vận viên lớp khác rõ ràng đã bị bỏ lại phía sau. Trên đường đua chỉ còn Lâm Trụ và Trình Dah.
Các lớp tôi hét to cổ vũ: “Lâm Trụ nhất! Lâm Trụ nhất!”
Lâm Trụ bắt đầu thở gấp, cậu ta cố gắng điều chỉnh. Cậu liên tục liếc Trình Dạ bên cạnh. Đối phương vẫn giữ nhịp độ hơi thở và nét mặt nhẹ nhàng như đang đi dạo.
Còn lại một vòng rưỡi, Lâm Trụ bắt đầu tăng tốc. Cậu ta dồn sức chạy dưới ánh nắng gay gắt, không quan tâm đến vẻ mặt đã trở nên méo mó vì gắng sức. Tiếng cổ vũ của lớp ngày càng lớn.
Chỉ còn lại một vòng, cuối cùng Lâm Trụ đã bỏ Trình Dạ lại phía sau. Nhịp thở rối loạn, cậu ta chạy hết sức về đích.
Còn Trình Dạ, vẫn nhàn nhã chạy phía sau. Khi chạy ngang qua khu lều lớp tôi, ánh mắt cậu ấy vẫn tìm kiếm tôi, nở một nụ ngây thơ và rạng rỡ.
Lâm Trụ cắm đầu chạy, còn cậu ấy cứ như đang đi bộ. Đúng là ấu trĩ.
Tôi không nên lời, miệng khẽ nhép ra hiệu: “Chạy nhanh lên.”
Chỉ còn lại nửa vòng. Lâm Trụ thấy đích ngày càng gần, cuối cùng trên mặt cậu ta hiện lên nụ .
Cậu ta tỏ ra tự tin hơn, quay đầu lại Trình Dạ. Nhưng bất ngờ, Trình Dạ bùng nổ như tên lửa, lao vút lên phía trước, nhanh đến mức không ai kịp rõ, và vượt qua vạch đích.
Lâm Trụ đứng sững lại, không kịp phản ứng.“Wow! Nhất rồi! Trình Dạ nhất!”
Mấy cậu trong lớp tôi vỗ tay phấn khích:
“Trời ơi, Trình ca thậm chí chẳng coi Lâm Trụ ra gì nhỉ!”
“Đúng là giỡn mà.”
“Ê! Thầy ơi! Lâm Trụ ngất rồi!”
Vài học nhanh mắt phát hiện Lâm Trụ ngã quỵ xuống đường chạy dưới cái nắng gay gắt.
Giáo viên chủ nhiệm hoảng hốt chỉ vào tôi: “Mấy em ở hậu cần, nhanh! Nhanh mang nước tới đây!”
11.
“Áo của tôi đâu rồi?”
Lâm Trụ tỉnh lại trong phòng y tế.
Tôi ngẩng đầu khỏi bài kiểm tra Toán: “Không biết.”
Nói thật lòng.
Cậu ta ném nó cho tôi lúc cản đường bài thi, tôi tiện tay không nhớ đã vứt nó ở đâu rồi.
Cậu ta quay mặt đi: “Trường không nên sắp xếp chạy 3000 mét vào giữa trưa, thể lực tốt đến đâu cũng dễ bị sốc nhiệt.”
“Không phải cậu bị sốc nhiệt.”
Tôi gấp bài kiểm tra lại, mặt không biểu cảm: “Bác sĩ cậu quá lâu không vận , tập luyện quá độ dẫn đến kiệt sức, nên dễ ngất xỉu.”
Cổ Lâm Trụ trắng bệch bỗng chốc ửng đỏ, cậu ta đổi chủ đề: “Sao cậu lại ở đây?”
“Mấy người khác đi ăn trưa hết rồi, tôi chịu trách nhiệm hậu cần.”
“Đừng kiếm cớ nữa,” giọng cậu ta trầm xuống, “tôi biết cậu đang lo cho tôi.”
Mặt dày thật.
Tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh và có máy lạnh để bài kiểm tra, mà vẫn không quá tách biệt với lớp, tránh bị lập và rắc rối không cần thiết.
Giúp đỡ người khác cũng tiết kiệm thời gian hơn là phải cùng nhau vào nhà vệ sinh.
Nhưng một khi đã lãng phí thời gian thì không thể lãng phí vô ích.
“Cậu bài này thế nào?” Tôi chỉ vào câu toán khó trên bài thi, “Cách của tôi chậm quá.”
Câu hỏi của tôi lập tức xua tan không khí ngượng ngùng.
Cậu ta liếc qua bài thi, không vui đáp: “Tôi đau đầu rồi.”
Vậy thì thôi.
Tôi đứng dậy thu dọn sách vở, lại bị cậu ta kéo lại.
Ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ chiếu vào đôi mắt lạnh lùng của cậu ta: “Đường phụ trong bài toán này có thể vẽ theo một cách khác.”
Tôi để cậu ta giải thích hết từng đề trên vài bộ bài thi.
Lâm Trụ luôn đứng nhất quả thật là có lý do.
Cách giải bài của cậu ta rõ ràng hơn tôi rất nhiều, dễ dàng nắm bắt trọng điểm của đề bài.
Cậu ta ho vài tiếng, kết thúc bài giảng của câu hỏi cuối cùng.
“Cảm ơn.”
Tôi thật lòng. Ngẩng đầu đồng hồ, đã gần hai giờ chiều.
Buổi chiều tôi không phải trực hậu cần, tôi phải về nhà để học trực tuyến.
Cậu ta quan sát tác của tôi, bỗng nhiên : “Tôi đói rồi.”
Giọng điệu mang theo chút yếu đuối hiếm thấy.
Tôi đeo cặp lên vai, bước về phía cửa: “Thẩm Tĩnh Nghi đi mua cơm cho cậu rồi.”
Lời đó khiến cậu ta á khẩu, nhất thời không tìm ra lý do nào để phản bác.
Cậu ta chậm rãi mở miệng: “Tần Niệm, cậu thông minh lắm.”
Tôi hơi bất ngờ.
“Tôi biết.” Tôi đáp.
Ánh mắt cậu ta chằm chằm vào mặt tôi: “Sau này có câu nào không giải , tôi có thể dạy cậu.”
Lâm Trụ hiếm khi chủ thể hiện thiện ý với tôi, hơn nữa cậu ta còn ho vài tiếng, vừa ho vừa tôi, như đang ngầm trách móc điều gì đó.
Tay tôi đặt trên tay nắm cửa, ngập ngừng một chút rồi mở lời: “Hôm nay cảm ơn cậu, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
“Tần Niệm.”
Cậu ta gọi tôi lại: “Thật ra tôi—”
Lời còn chưa dứt, cửa phòng y tế “roạt” một tiếng bị mở tung ra.
Một cơn gió lạnh theo đó ùa vào, tôi đụng phải một lồng ngực rắn chắc.
Mùi hương gỗ nhẹ nhàng, quen thuộc.
Lâm Trụ ngay lập tức im bặt, ánh mắt luân phiên quan sát giữa tôi và người vừa tới.
Trình Dạ.
Cậu ấy vô thức đỡ eo tôi, sợ tôi ngã.
Động tác rất tự nhiên và quen thuộc, giống như phản xạ bản năng.
Trình Dạ cúi đầu liếc tôi một cái, sau đó lạnh mặt buông tay ra.
Cậu ấy nhấc mắt lên, ánh quét qua khuôn mặt tái nhợt của Lâm Trụ.
Không lời nào, bước thẳng đến tủ thuốc lục tìm thứ gì đó.
Rất khó dỗ.
Cậu ấy đang giận dữ.
Nhưng tôi phải về nhà để học trực tuyến.
Đàn ông sao có thể quan trọng hơn học tập ch
Thế nên, tạm biệt.
12.
“Lộc Mộng, hôm nay Trình Dạ nhà cậu sẽ phát biểu dưới cờ đó.”
Lúc xếp hàng chờ kéo cờ vào buổi sáng, mấy lớp Một ríu rít bàn tán.
“Các cậu nhỏ thôi.” Mặt ấy tràn đầy tự hào, “Cậu ấy không thích tôi công khai đâu.”
Tôi đứng ở cuối hàng, cầm tấm thẻ từ vựng, chăm học từng chữ một.
Lâm Trụ đứng sau lưng tôi, bất ngờ ghé sát lại: “Nghe thấy chưa? Cậu ta có rồi.”
Bạn thấy sao?