Học thần lạnh lùng luôn đứng nhất vì một mà bị kéo xuống khỏi vị trí thứ nhất.
Cô đó học không giỏi, đáng và thích dựa dẫm.
Tôi rất vui.
Đừng hiểu lầm, tôi không phải đó.
Tôi là người luôn đứng thứ hai, cơ hội của tôi đã đến rồi!
“Thời gian gần đây, Lâm Trụ đều đi học cùng Thẩm Tĩnh Nghi.”
“Không thể nào, học thần thật sự bị học trà cưa đổ rồi sao?”
Tôi nghe thấy tiếng thảo luận của vài nữ sinh khi họ đi ngang qua hành lang. Tôi ngồi thẳng người trong một góc khuất không ai thấy, lắng tai nghe.
“Thật đấy, thật đấy! Gần đây Lâm Trụ dường như cả lúc lên lớp cũng hồn bay phách lạc.”
Tôi đẩy người trước mặt ra, lạnh lùng buộc lại tóc. “Sao đấy?”
Trùm trường tỏ vẻ khó chịu, nắm lấy tay tôi, “Lần nào cũng quay lưng không nhận người là sao hả?”
Tôi chỉ vào đồng hồ:
“Mười phút hết rồi, tôi phải về lớp.”
“Không phải, Tần Niệm,” cậu ấy bực bội ,
“Cậu không công khai đương tôi cũng chịu , sao giờ ngay cả gặp cậu cũng phải tính giờ ?”
Tôi chẳng thèm để ý, đứng dậy định đi. Cậu ấy ôm lấy eo tôi, nũng như cún con:
“Ở lại thêm chút nữa đi.”
Cái bộ dạng bám víu này hoàn toàn trái ngược với vẻ ngông cuồng khi đánh nhau của cậu ấy.
Tuy nhiên, tôi không ăn cái trò này. Cậu ấy chỉ là công cụ để tôi xả stress mà thôi.
“Không ảnh hưởng đến việc học của tôi là giới hạn, còn lộn xộn nữa thì chia tay.”
Cậu ấy nhíu mày khó chịu, ghì lấy đầu tôi rồi hôn mạnh một cái:
“Cấm nhắc đến hai chữ đó!”
Nói xong, cậu ấy lẩm bẩm vài câu chửi thề cũng ngoan ngoãn buông tay.
Khi tôi quay lại lớp, đụng phải Lâm Trụ ngay lối vào.
Đôi mắt lạnh lùng của cậu ta dừng lại trên ngực tôi trong vài giây, rồi chuyển đi.
“Cúc áo,” giọng cậu ta trong trẻo, “chưa cài đúng.”
Tôi cúi xuống : “Cảm ơn.”
Khi ngẩng đầu lên, cậu ta đã vào lớp rồi.
Cậu ta ít , khó theo đuổi.
Bộ não khoa học, điềm tĩnh và tự chủ.
Giáo viên chủ nhiệm từng với tôi:
“Con học thua con trai là chuyện bình thường, có những đứa con trai như không chăm học lại học một cái là hiểu ngay.
“Con chỉ có thể chăm chỉ mới theo kịp thôi.”
Sự nỗ lực chăm chỉ của tôi, trong mắt thầy , lại trở thành chuyện chim ngốc phải bay trước.
Còn Lâm Trụ, chỉ cần học sơ sơ cũng đủ vượt qua mọi cố gắng của tôi. Vì thế khi tên cậu ta luôn đứng trên tôi suốt nhiều năm, tôi không cam lòng.
Rồi sẽ có một ngày, tôi kéo cậu ta xuống.
Thật ra tôi và Lâm Trụ là thanh mai trúc mã. Nhưng không phải kiểu thanh mai trúc mã sẽ có chuyện xảy ra.
Chỉ đơn giản là hàng xóm thôi.
Ví dụ bây giờ, tôi đang ngồi bên cửa sổ bài thi, ngẩng đầu lên là có thể thấy Thẩm Tĩnh Nghi đang đứng trước cửa nhà Lâm Trụ.
Cô ấy ôm một túi bánh quy handmade, ngoan ngoãn đợi cậu ta.
Lâm Trụ nhanh chóng bước xuống, trông sạch sẽ gọn gàng. Chàng trai vừa tắm xong, giống như cây hòe lay trong đêm hè mát mẻ.
Bộ dạng đó của cậu ta khiến Thẩm Tĩnh Nghi đỏ mặt ngẩn ngơ. Hai người trao đổi vài câu thì Thẩm Tĩnh Nghi đưa hộp bánh quy cho cậu ta.
Đừng Lâm Trụ lạnh lùng khó gần, thực ra bên trong là một kẻ xấu xa thích “nuôi cá.”
Từ nhỏ đã bao quanh bởi ánh hào quang, cậu ta biết rất rõ lợi thế của mình và thích thú khi những bình thường phát cuồng vì mình.
Tôi hoàn thành hai bộ đề thi. Thẩm Tĩnh Nghi chuẩn bị về nhà, vẫy tay chào tạm biệt, từng bước quay đầu lại.
Lâm Trụ đứng dưới ánh đèn đường, từ xa tiễn ấy cho đến khi bóng dáng khuất hẳn ở góc đường.
Tôi lấy cuốn sổ ghi chép sai sót ra, bắt đầu ôn lại.
Không may, tôi vô chạm ánh mắt với Lâm Trụ từ dưới lầu. Cậu ta khẽ , có vẻ như hứng thú, đứng dưới đèn đường, chậm rãi bóc hộp bánh quy và từ tốn ăn từng miếng, mắt lười biếng dõi theo tôi.
Tôi tránh ánh mắt của cậu ta, cúi đầu tiếp tục ôn tập.
Cơn gió nóng nực mùa hè thổi qua chậu trúc văn bên cửa sổ, ánh đèn đường phản chiếu nhàn nhạt trên bàn học của tôi. Cậu ta vẫn , thong thả mà . Tôi đứng dậy, đóng cửa sổ lại.
3.
Kỳ thi giữa kỳ sắp tới. Những tin đồn về Lâm Trụ và Thẩm Tĩnh Nghi cũng ngày một nhiều hơn.
Mỗi lần Thẩm Tĩnh Nghi đến lớp tìm cậu ta, các học đều ồn ào trêu ghẹo.
Một số nam sinh to gan còn hét lên: “Anh Trụ, lại đến tìm rồi kìa!”
Hét đến mức Thẩm Tĩnh Nghi xấu hổ đỏ bừng mặt, chưa mấy câu đã chạy đi.
Còn Lâm Trụ thì chẳng phủ nhận, chỉ là ghế của tôi ở ngay lối ra vào, mỗi lần đều phải chứng kiến cảnh “ăn dưa” này ngay hàng đầu.
Hôm đó tan học, tôi bận rộn học từ vựng.
Thẩm Tĩnh Nghi đến.
Đám nam sinh phía sau lại bắt đầu hò hét.
Đập bàn, lắc ghế, ồn ào không chịu nổi.
Tôi bịt tai vẫn nghe thấy. “La lối gì , có thể yên lặng một chút không!”
Tôi đứng phắt dậy quát lớn. Vừa quay người lại, chạm ngay ánh mắt của Lâm Trụ, xung quanh lập tức im phăng phắc, không khí ngưng trệ.
Thẩm Tĩnh Nghi như một thỏ con, mắt đỏ hoe vì sợ hãi: “Xin lỗi, phiền cậu học bài rồi, tôi không cố ý.”
Tôi có mắng ấy đâu, sao lại khóc trước? Đám nam sinh phía sau bị tôi mất mặt, liếc xéo tôi một cái:
“Giờ là thời gian nghỉ, bọn tôi chuyện có gì sai? Cậu học giỏi thì cũng chưa thấy cậu đứng nhất lần nào!”
“Đúng đấy, cậu gấp gáp gì?”
Một người bên cạnh hùa theo: “Chắc không phải là cậu thích Trụ, không ăn nho nên bảo nho chua chứ?”
Tôi nghe sững người. Nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của Lâm Trụ, lòng tôi không vui chút nào.
Tại sao?
Rõ ràng là chuyện của cậu ta, cậu ta luôn đứng ngoài mọi thứ như người không liên quan.
Cậu ta tôi bị người ta chế giễu như thể đang xem kịch .
“Cậu chưa từng thấy heo chạy hay chưa từng ăn thịt heo à?”
Tôi nhạt với nam sinh đó, “Người ta sớm, cậu phấn khích gì?”
Cậu ta đỏ mặt, lắp bắp: “Tôi… tôi không có phấn khích gì cả!”
Tôi nhướng mày: “Đừng ngại ngùng, nếu cậu thích thì chúng ta thử xem sao.”
Cậu ta lập tức đỏ bừng tai, tôi hồi lâu không thốt ra một lời. Lâm Trụ khẽ nhíu mày, định gì đó thì tôi đã quay lại ngồi xuống.
Lấy cuốn từ vựng ra, đeo tai nghe, tiếp tục học thuộc.
4.
Kỳ thi giữa kỳ đã đến, tôi mơ thấy mình bài thi liên tục suốt mấy tuần liền.
Đến môn thi cuối cùng, Lâm Trụ nộp bài sớm.
Cậu ta rất ít khi nộp bài trước giờ, huống chi bài thi Toán hôm đó có những câu hỏi rất khó.
Khi thu dọn đồ rời khỏi phòng thi, ánh mắt cậu ta thoáng dừng lại trên người tôi ở lối ra.
Tôi đang cắm đầu hai câu cuối cùng. Rất khó, tôi đã .
Sau đó, Lâm Trụ tham gia khóa huấn luyện chuẩn bị thi đấu Olympic Vật lý nên phải rời lớp.
Thẩm Tĩnh Nghi cũng hầu như không còn đến lớp chúng tôi nữa. Trên đường đến trường, trời mùa hè thỉnh thoảng lại có cơn mưa giông.
Ở ngõ sau, tôi bắt gặp cậu trùm trường đang đánh nhau. Khuôn mặt góc cạnh đầy vẻ phóng túng và kiêu ngạo, cậu ấy dựa vào tường, nở nụ nửa miệng.
Cánh tay nhanh nhẹn, tác linh hoạt, qua cũng biết kỹ năng Taekwondo của cậu ấy lại tiến bộ rồi.
Tôi liếc mắt một cái, không mấy quan tâm mà tiếp tục bước đi. Tai nghe phát bài nghe tiếng Anh, trong đầu tôi vẫn đang ôn lại bài thi tiếng Anh lần này.
Lần này, môn tiếng Anh có vẻ tôi đã tốt.
Khi đến khúc cua, tôi bị ai đó kéo vào một góc. Tim tôi đập thình thịch, rồi miệng bị bịt lại. Bàn tay cậu ấy nóng rực, vài sợi tóc tôi rơi xuống, ướt sũng vì mưa, nhẹ nhàng chạm vào tay cậu ấy, khiến cậu ấy càng thêm bực bội.
“Chết tiệt!” Cậu ấy buông tay ra, thấp giọng nguyền rủa. Tôi buộc lại tóc: “Có thể bình tĩnh một chút không?”
“Chính cậu tự nhóm lửa rồi không chịu dập lửa!” Cậu t ạ nhướng mày, “Cậu đây đúng là ‘chỉ cho dân đốt lửa, không cho quan quan thắp đèn’!”
Tôi ghét cái kiểu ngớ ngẩn của cậu ấy nhất.“Chuyện gì ?” Giọng tôi lạnh nhạt, “Nói nhanh đi, tôi còn phải vào lớp.”
“Sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi?”
Tin nhắn gì cơ? À, tôi nhớ ra rồi, hình như cậu ấy đã nhắn tin báo là vừa đạt đai đen Taekwondo.
Bạn thấy sao?