Ngày tháng trôi qua, dần dần, kinh thành không còn ai xấu ta nữa.
Trong dân gian lại có không ít lời đồn về Triệu Trạch Kế.
"Bên ngoài đồn về hầu gia khó nghe lắm."
Triệu Trạch Kế nhướng mày: "Khó nghe thế nào? Nói nghe thử xem?"
"Bọn họ, bọn họ hầu gia từng hạ thấp bản thân, thông phòng cho phu nhân.”
“Còn hầu gia sợ vợ.”
“Nói hầu gia mất mặt."
Triệu Trạch Kế mặt không đổi sắc.
"Phu nhân có nghe thấy không?"
"Hình như chưa."
"Vậy thì cứ để bọn họ đồn, đồn đến tai phu nhân."
Nếu không phải ta đang đứng ở hành lang chơi trò bắt cá với Duệ Nhi, ta nhất định không nghe cuộc đối thoại này.
Quả nhiên, buổi tối Triệu Trạch Kế liền ủ rũ, ỉu xìu đến phòng ta.
Ta nhịn : "Hầu gia sao ?"
"Ta mất mặt quá rồi, đêm nay nàng phải an ủi ta cho tốt.”
“Tin đồn về ta, nàng nghe thấy hết rồi chứ?"
Ta mím môi, gật đầu.
Duệ Nhi ném con ngựa gỗ trong tay xuống.
"Không , mẫu thân hôm nay đã hứa ngủ với Duệ Nhi rồi.”
“Phụ thân đi chỗ khác đi."
Triệu Trạch Kế nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu tử thúi này, lúc nào cũng hỏng chuyện tốt của ta."
Triệu Trạch Kế nhân cơ hội hôm nay tâm trạng không tốt, liền mạnh tay bế Duệ Nhi ra khỏi phòng.
"Tiểu Cố, đưa nó đi ngủ với vú nuôi."
Duệ Nhi không phục, định chạy vào.
Triệu Trạch Kế lại cúi người, gì đó bên tai nó.
Tiểu Duệ Nhi lập tức vui vẻ chạy đi.
"Phụ thân, người cố gắng lên nhé.”
“Duệ Nhi chờ đấy."
Ta bật : "Huynh gì với nó ?"
Hắn ôm ta vào lòng.
"Nói mẫu thân sắp sinh muội muội cho Duệ Nhi.”
“A Mãn đừng giận, ta lừa nó thôi, ta sẽ không để nàng sinh nữa.”
“Nữ nhân sinh con là một chân bước vào quỷ môn quan, ta không muốn nàng chịu khổ nữa, chúng ta có Duệ Nhi là đủ rồi."
Tiểu Duệ Nhi đáng thương, lại bị phụ thân nó lừa một lần nữa rồi.
Ánh trăng sáng chiếu qua cửa sổ vào trong phòng.
Một phòng xuân sắc.
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?