"Triệu Trạch Kế, huynh bế nó đi."
Triệu Trạch Kế vẻ mặt không nguyện, ta nhét đứa bé vào lòng hắn, hắn vẫn cẩn thận đón lấy.
Cục thịt nhỏ mềm mại, Triệu Trạch Kế có vẻ hơi lúng túng.
Duệ Nhi cũng mở to đôi mắt to tròn hắn chằm chằm.
"Xấu."
Mới hơn một tuổi, chưa rõ ràng.
Nhưng nhóc con này rất biết sắc mặt, người lớn nào mặt mày khó coi, nó đều xấu.
Sắc mặt Triệu Trạch Kế càng đen hơn.
Từng là mỹ nam tử đứng đầu kinh thành, mà bị một đứa trẻ con xấu.
"Trần A Mãn, con của nàng giống nàng, ăn khó nghe."
Ta muốn , phải nhịn.
"Đứa nhỏ này không giống ta, chắc giống phụ thân nó, ăn khó nghe."
Triệu Trạch Kế hoàn toàn không để ý đến ta.
Ta tiếp tục : "Trông cũng giống phụ thân nó, nhất là lông mày, đôi mắt, đẹp giống phụ thân nó."
Triệu Trạch Kế dường như không nhịn nữa.
Hắn dùng một tay vỗ bàn.
"Trần A Mãn, ta đã nhường nhịn nàng đến mức này rồi, nàng còn muốn chọc tức ta, nàng có lương tâm không?"
Ta thành tiếng: "Ta có lương tâm chứ.”
“Huynh xem, nhi tử ta sinh cho huynh đáng không?"
Triệu Trạch Kế sững sờ.
Một lúc sau mới hoàn hồn.
Dùng một tay ôm ta lại.
Khóe mắt đỏ hoe.
"A Mãn, những ngày ta không có ở đây, nàng sinh con vất vả rồi."
Đến lượt ta ngẩn người.
Hắn lại nghĩ đến chuyện này.
Ta sờ sờ mặt hắn.
"Vậy sau này đối xử tốt với ta nhé?"
Bạn thấy sao?