Cho dù ta có ngốc nghếch đến đâu.
Ta cũng có thể cảm nhận cảm khác thường giữa ta và Triệu Trạch Kế.
A Mãn ta cũng không phải người câu nệ.
Liền thẳng thắn ra.
"Hầu gia đối xử với ta rất khác.”
“Có lẽ là có chút thích A Mãn?”
“Nhưng mà, A Mãn ta không thiếp cho ai, cho dù là hầu gia cũng không ."
Triệu Trạch Kế lặng lẽ ta một lúc lâu.
"A Mãn, ta không định cho nàng thiếp.”
“Ta không nạp thiếp."
Ta hơi cạn lời: "Vậy là muốn ta không danh không phận, ở bên ngươi cả đời?"
Triệu Trạch Kế liếc ta một cái: "Chủ mẫu cho nàng , chưa?"
Hả?
"Ngươi gì?"
"Ta cưới nàng, nàng thê tử của ta."
Tim ta đập hai nhịp, rất nhanh liền bình tĩnh lại: "Ồ."
"A Mãn chẳng lẽ không vui sao?"
"Vui chứ." Vui mới lạ.
Phụ thân ta trước kia lúc ân ái với mẫu thân ta, cũng với mẫu thân ta như .
Cuối cùng thì sao?
Vẫn không phải cưới tiểu thư khuê các.
Huống chi là hầu gia phủ Vĩnh Dũng Hầu.
Chất nhi của hoàng hậu.
Hoàng thân quốc thích, sao có thể cưới một người xuất thân thấp kém như ta.
Có vài lời của nam nhân, nghe tai này lọt tai kia là rồi.
Bạn thấy sao?