Ta ở trong nhà kho tối om.
Bên tai vẫn văng vẳng lời Triệu Trạch Kế.
"Vừa đưa khế ước bán thân, đã muốn chạy?"
Hắn ta , nụ không chạm đến đáy mắt.
"Nàng chạy cái gì? Ta đối xử với nàng không tốt sao?"
Rồi đột nhiên nụ biến mất.
Lạnh lùng với đám người hầu: "Giam nàng ta vào nhà kho, tự kiểm điểm lại mình."
Một lúc sau, lại lúng túng bổ sung thêm một câu.
"Đừng nàng ta đau, để nàng ta tự đi là ."
Thôi , đã đến nước này thì đành chịu .
Ta ung dung bước vào nhà kho.
Mấy bà lắm chuyện trong phủ lén lút bàn tán.
"Đáng đời, thông phòng tốt không , còn muốn chạy, chẳng phải tự tự chịu sao?"
"Đắc tội tiểu hầu gia, ngày tháng tốt đẹp của nàng ta coi như đến hồi kết."
"Nha đầu lần trước đắc tội hầu gia, nghe bị đánh chết trước mặt mọi người, ném ra bãi tha ma."
Tim ta thắt lại.
Mặc dù thời gian qua, trước mặt Triệu Trạch Kế ta có hơi to gan.
Nhưng dù sao hắn cũng là cháu ruột của hoàng hậu.
Trong kinh thành đồn đại, vị hầu gia ngỗ ngược này đối với kẻ phản bội hắn, chưa bao giờ nương tay.
Bóp chết ta, dễ như bóp chết một con kiến.
Mấy ngày nay đúng lúc gặp mưa dầm, nhà kho âm u ẩm ướt.
Không có lệnh của Triệu Trạch Kế.
Người canh cửa không dám tự ý cho ai vào.
Ta không ăn một miếng cơm nào, đói cả ngày, bụng đói cồn cào.
Tiểu Xuân ở bên ngoài lo lắng sốt vó.
"Tiểu Cố, huynh đi cầu xin hầu gia, thả A Mãn ra đi."
Bạn thấy sao?