Thông Phòng Tiểu Hầu [...] – Chương 11

Triệu Trạch Kế chậm rãi ăn mì.

Cho đến khi đáy bát trống không.

Hắn mới ngẩng đầu nhẹ: "Giống mẫu thân ta lắm.”

“A Mãn, sau này mỗi năm, nàng đều cho ta nhé."

Ta mắt mũi, mũi tim, "Ừm" một tiếng.

Nào còn sau này nữa.

Ta sắp đi rồi.

Quả nhiên là ăn no ấm cật nghĩ dâm dục.

Về phòng không lâu.

Bàn tay không an phận của hắn, lại lần nữa sờ soạng tới.

Thôi , chỉ là đêm cuối cùng.

Chuyện bổ củi, chẳng qua là chuyện gió đông áp đảo gió tây.

Sao cứ phải bó buộc là nam nhân chiếm hết tiện nghi, nữ nhân nhất định chịu thiệt?

Sao không thể , là A Mãn ta ngủ với Triệu Trạch Kế?

Nghĩ như , trong lòng ta thoải mái hơn nhiều.

"Gọi tỷ tỷ."

Triệu Trạch Kế trợn trắng mắt: "Nàng muốn tạo phản à?"

Ta lập tức nắm chặt điểm yếu của hắn.

Hắn "Hít" một tiếng, cũng chẳng ta.

Miễn cưỡng nhỏ giọng gọi một tiếng: "Tỷ tỷ."

Thấy chưa, hắn chính là cần dạy dỗ.

Theo lời Triệu Trạch Kế , ta đắc ý đến nỗi đuôi sam muốn vểnh lên trời.

Y phục nhẹ nhàng cởi bỏ, một đêm nến đỏ cháy hết.

Trời tờ mờ sáng, ta liền rón rén bò dậy.

Triệu Trạch Kế bên cạnh nhắm mắt, ngủ rất yên bình.

Ta mang theo đồ đạc, lặng lẽ rời khỏi Tây Viện.

Ở góc tường giao nhau giữa Tây Viện và Đông Viện, có một cái lỗ chó.

Ta nghĩ giờ này đi ra cổng lớn, chắc chắn sẽ bị người gác cổng hỏi han.

Chi bằng lặng lẽ chui ra ngoài.

Ta chui ra khỏi lỗ chó, vừa định đứng dậy.

Bắt gặp một đôi giày da màu bạc.

Triệu Trạch Kế ngồi xổm trước mặt ta, hơi khụy gối, khuỷu tay phải đặt trên đầu gối.

Giọng lạnh lẽo như tuyết giữa mùa đông giá rét.

"A Mãn, định đi đâu ?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...