Thông Linh Với Viên [...] – Chương 6

16.

Cảnh sát : "Người này là Phương, ta rằng ta đã cải trang thành người giao hàng rồi đi vào nhà , sau đó gi/ết người.”

Lục Minh Sâm ngạc nhiên: "Hả? Tôi không biết! Hôm đấy là ngày mấy nhỉ, để tôi xem xem... Ồ, chiều thứ năm, tôi vẫn đang việc! Người ở trong công ty đều có thể chứng.”

Cảnh sát tiếp tục hỏi: "Theo điều tra của chúng tôi, Triệu Nguyên của chính là bị ph/ th/ây cách đây một năm. Hai antifan đã ch/ết này đã một số điều tồi tệ trong phòng phát sóng trực tiếp của Gothic Mao Mao và x/úc ph/ạm của . Sau đó Gothic Mao Mao đã liên lạc với hai người để gặp mặt trực tiếp bằng tin nhắn riêng, và cả hai người này đã đồng ý. Không lâu sau thì hai người đó đã ch/ết một cách oan uổng.”

Ánh mắt Lục Minh Sâm có chút lạnh lùng: "Hai người kia bị tên họ Phương kia gi/ết ch/ết, liên quan gì đến tôi?"

Hai cảnh sát bối rối nhau, sau một lúc, nữ cảnh sát : "Chúng tôi nghi ngờ chính là Gothic Mao Mao.”

Trong bóng tối, tôi suýt nữa lên.

Lục Minh Sâm sững sờ một lát, : "Sĩ quan đừng , tôi là một người đàn ông to lớn, sao tôi có thể là Gothic Mao Mao?"

Hai người do dự Lục Minh Sâm.

Lục Minh Sâm từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh: "Trước hết, mỗi ngày tôi đều nghiêm túc đi , trong công ty có giám sát, các có thể gọi điện thoại lên kiểm tra. Mỗi ngày Gothic Mao Mao đều phát sóng trực tiếp, khi ấy phát trực tiếp thì tôi đang việc. Thứ hai, cho dù tôi là Gothic Mao Mao, tôi cũng không có gi/ết bất cứ ai, người gi/ết người là Phương kia. Cuối cùng, tôi không có khả năng thao túng Phương để gi/ết hai người ở cách xa ngàn dặm.”

Sau những lời này, hai vị cảnh sát đều im lặng.

Phỏng chừng hai người bọn họ cũng biết chuyện này không liên quan gì đến Lục Minh Sâm, có vài chi tiết bọn họ chưa hiểu rõ, cho nên mới nhờ Lục Minh Sâm xác minh.

"Nếu thực sự có một hung thủ phía sau.” Lục Minh Sâm dừng một chút, nghiêm túc : "Thì cũng nên là h/ồn m/a của tôi, ba người này, một người bởi vì cãi nhau mà gi/ết người, hai người còn lại thì s/ỉ nh/ục tôi. Nếu tôi ở trên trời có li/nh, ấy nhất định sẽ hận bọn họ."

Hai cảnh sát hoàn toàn không tin vào cái gọi là li/nh h/ồn trên trời, nhau một lát rồi thở dài: "Anh Lục, chúng tôi hiểu cảm của , nhiều người vô lương tâm v/u kh/ống, chỉ trích và bắ/t n/ạt người khác vì bị ngăn cách bởi cái gọi là Internet. Trong tương lai Internet sẽ ngày càng chuẩn hóa hơn.”

Lục Minh Sâm : "Hy vọng là .”

Hai cảnh sát kiểm tra phòng một lượt, hỏi vài câu rồi rời đi.

17.

Ngay sau đó, vụ án đã giải quyết, một số chi tiết vẫn chưa sáng tỏ

Ngày càng có nhiều truyền thuyết siêu nhiên lan truyền trên Internet.

Sau đó, có một chuyên gia chỉnh sửa video nảy ra một ý tưởng, người đó lấy ra những bức ảnh từ video phát sóng trực tiếp của tôi, sau đó xóa đi lớp trang điểm trên mỗi bức ảnh và để lộ gương mặt thật của tôi.

Sau khi những bức ảnh này tung ra, đã có một sự náo khác.

"Trời ơi! Gothic Mao Mao trông giống hệt bị ph/ th/ây một năm trước!"

"Bọn họ là chị em sinh đôi sao?"

"Mọi người xem video phát lại đi! Hôm đấy có người nhắc đến vụ ph/ th/ây một năm trước, ý đến biểu cảm của Gothic Mao Mao đi! Trời ơi, thật đá/ng s/ợ!"

"Trùng hợp thôi!"

"Cuối cùng tôi cũng biết tại sao kẻ gi/ết người và hai antifan lại ch/ết rồi, đây là đụng phải l/ệ qu/ỷ rồi!”

Tin tức không biết thật giả này nhanh chóng lan truyền khắp Internet.

Khi gặp một cuộc tranh luận trên Internet, một số người sẽ :

"Sau này hãy năng lịch sự hơn, nếu ức hi/ếp tôi trên mạng, luật pháp không thể trừng , l/ệ qu/ỷ thì có thể trừng .”

"Nếu vẫn tiếp tục ph/ỉ bá/ng, v/u kh/ống, coi chừng l/ệ qu/ỷ đến gõ cửa!"

Sau khi bị lộ danh tính, tôi đã ngừng phát sóng trực tiếp, thậm chí tôi còn xóa thông tin liên lạc của Hương Hương và không bao giờ liên lạc với ấy nữa.

Hôm đó, Lục Minh Sâm đi .

Tôi lén lút theo sau.

Chủ quản lại tiếp tục mắ/ng ch/ửi tr/a t/ấn tinh thần ấy, có lúc thì cầu ấy cái này, có lúc cầu ấy cái kia, lại còn dùng giọng điệu é/p bu/ộc ấy.

Tôi cực kỳ tức giận khi thấy cảnh này. Tôi theo tên chủ quản đi vào phòng trà, cảnh cáo ông ấy: "Này, ông đừng có bắ/t n/ạt trai tôi.”

Mắt chủ quản sáng lên khi thấy tôi.

Khi kẻ gi/ết người bị xử tử, tôi theo ta qua cổng lời thề và hút dương khí của ta. Tôi hoàn toàn khôi phục trạng thái như khi còn sống, có khả năng di chuyển tự do dưới ánh mặt trời.

Bây giờ tôi trông giống như một người bình thường.

Chủ quản thắc mắc: "Cô là ai? Bạn trai của là ai?"

Tôi chỉ vào Lục Minh Sâm sau tấm kính: "Anh ấy là trai tôi.”

"Lục Minh Sâm?" Chủ quản vừa ngạc nhiên vừa ghen tị: "Anh ta thật sự có xinh đẹp như sao? Anh ta hiền lành tốt bụng lương thấp, ngoại hình trung bình, tính cách trầm lặng, đi với ta thì có tương lai gì?"

Tôi : "Tôi chỉ thích ấy, thì sao?"

Chủ quản túm lấy tôi: "Người đẹp, đi theo tôi đi, cái đồ khố rách áo ôm đó, đừng chịu khổ với ta.”

Tôi chớp mắt: "Ông muốn hẹn hò với tôi?"

Chủ quản này không biết lấy đâu ra nhiều sự tự tin như thế: “Được không?"

Tôi toe toét : "Được thôi, tôi đi theo ông.”

18.

"Viên Viên, sao em lại ở đây?" Giọng của Lục Minh Sâm vang lên từ phía sau.

Chủ quản nắm lấy cánh tay tôi rồi tự hào tuyên bố: "Cô ấy đến tìm tôi, tối nay chúng tôi sẽ cùng nhau đi ăn. Người đẹp, tôi đúng không?"

Trước mặt Lục Minh Sâm, ông ấy lại dám túm lấy của ấy mà chuyện như .

Có thể tưởng tượng Lục Minh Sâm bị ông ấy bắ/t n/ạt đến mức nào khi tôi vắng mặt!

Thật tức giận!

Tôi mỉm : "Lục Minh Sâm, có đồng ý không?"

Vẻ mặt Lục Minh Sâm lạnh lùng, ấy yên lặng chủ quản đang đắc thắng, đẩy kính: "Tùy ý em, nhớ kỹ, đừng chuyện."

Anh ấy cảnh báo tôi không gi/ết người.

"Yên tâm, yên tâm, em chỉ ăn một bữa thôi.” Tôi sung sướng.

Buổi tối, tôi hài lòng ra khỏi phòng khách sạn, chủ quản bị tôi hút ch/ết một nửa, ước chừng mấy năm tới này ông ấy sẽ yếu đi rất nhiều.

Lục Minh Sâm đang đợi tôi ở dưới lầu: "Em ăn no chưa?"

"Em no rồi.” Tôi nhào vào vòng tay của ấy.

Anh ấy cởi quần áo rồi khoác lên người tôi. Mặc dù tôi không cần chúng tôi thích cảm giác ấy nuông chiều.

"Như em mong muốn, đã từ chức.” Lục Minh Sâm .

Hôm nay tôi xuất hiện ở công ty thì ngày mai tất cả mọi người sẽ nhận ra.

Bởi vì mối quan hệ của Lục Minh Sâm và bị ph/ th/ây đã bị truyền thông vạch trần, ảnh của tôi đã đăng lên mạng.

Mặc dù có tranh cãi về việc liệu Gothic Mao Mao và bị ph/ th/ây là cùng một người hay là chị em sinh đôi.

Nhưng hầu hết mọi người đều s/ợ h/ãi khi thấy khuôn mặt của tôi.

Chỉ cần tôi xuất hiện ngoài đời, sẽ có rất nhiều người quay đầu lại .

Tôi thậm chí có thể tưởng tượng việc ngày mai chủ quản tỉnh dậy và nhận ra sự tồn tại của tôi. Ông ấy sẽ sợ đến mức tè ra quần.

Tôi quay đầu lại lẩm bẩm: "Em không muốn thấy bị ức hi/ếp, loại công việc đó có cái gì tốt?"

Lục Minh Sâm : "Gần nhà, cũng không cần tăng ca ở công ty nhiều nên có thể về sớm để chăm sóc em.”

"Bây giờ em có thể tự chăm sóc bản thân mình.” Tôi : "Em chỉ không muốn bị ức hi/ếp nữa."

Lục Minh Sâm mỉm : "Anh không trách em, ban đầu cũng dự định từ chức, hai ngày nữa sẽ chuyển nhà.”

Tôi mở to mắt.

Lục Minh Sâm mỉm , khuôn mặt đẹp trai dịu dàng: "Anh đã tìm ra một cách khác để đảm bảo cơ thể em không bị thối rữa, còn có thể tự do di chuyển.”

"Thật sao? Quá tốt rồi!" Tôi vui vẻ ôm cổ Lục Minh Sâm.

Gần đây, nhà Lục Minh Sâm trở thành khu nổi tiếng, có rất nhiều người nhàn rỗi đến đây check - in, cộng thêm với việc của Lục Minh Sâm chính là bị ph/ th/ây trước đó. Cho nên có rất nhiều người đến quấy rầy, tôi đã mất kiên nhẫn từ lâu rồi.

"Ừ.” Lục Minh Sâm nắm lấy tay tôi, cùng nhau bước vào màn đêm êm dịu.

Chúng tôi chuyển đi rồi.

Chuyển nhà rất đơn giản, tôi chỉ cần đi qua cửa lời thề là có thể đến bất cứ đâu.

Những bộ xương trong tường đều không cần dùng nữa nên tôi nghiền chúng thành bột, đồ đạc thì dọn sạch sành sanh.

Từ nay, trời cao biển rộng mặc cho chúng tôi bay cao.

Tại thành phố, câu chuyện về chàng lập trình viên lương thiện và m/a qu/ỷ dịu dàng của ấy vẫn tiếp tục.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...