Lúc Cửu Châu bước ra ngoài cổng, Lục Nghị Phàm đã ngồi sẵn ở ghế lái, đeo chiếc kính đen, hất hàm ra lệnh:
- Cô ngồi ở sau ghế phụ, cấm không nhúc nhích lên bên trên một lần.
Cửu Châu bĩu môi, mở cửa ngồi phía sau. Nhìn bóng lưng cao lớn của ta che gần hết ghế lái, bàn tay linh hoạt đang điều khiển vô lăng, ánh mắt lạnh lẽo pha chút phức tạp vẫn chằm chằm về phía trước.
Cửu Châu quay đầu lại , bây giờ mới thấy rõ tấm biển hiệu biệt thự to lớn chạm trổ bằng vàng, treo ngay ngắn ở phía trên đầu cổng biệt thự, ghi rõ: "Biệt phủ Thống Đốc quân". Ôi! Cửu Châu thầm than trong lòng, đưa tay gõ nhẹ lên đầu. Cô bị Lục Nghị Phàm dắt mũi hết lần này đến ngày khác, mà vẫn ngây thơ không biết.
Thấy yên lặng, Lục Nghị Phàm khẽ nheo mắt qua gương chiếu hậu, trông thấy người con xinh đẹp đằng sau đang cắn chặt môi, gương mặt tràn đầy nghi ngờ, khóe miệng ta khẽ nhếch.
- Phu nhân Cửu, biệt phủ chính đang ở ngay trước mắt, phiền phối hợp cho ăn ý.
Theo hướng chỉ của ta, Cửu Châu trông thấy đằng trước là một căn biệt thự rộng lớn ngút ngàn, người ra kẻ vào hết sức tấp nập. Nếu quan sát kỹ còn có thể thấy những chùm hoa cưới dùng để trang trí vào tối hôm qua vẫn còn treo cẩn thận ở xung quanh bờ rào.
Xe oto của Lục Nghị Phàm lăn bánh vào bên trong tầng hầm đỗ xe. Cửu Châu đột nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng. Dù sao thì trên danh nghĩa, đã là vợ của ông lão Lục Nghị. Nhưng hiện tại thế đã đảo lộn, Cửu Châu bất đắc dĩ lại trở thành con dâu của ông ta.
Cô đưa tay toan mở cửa xe, Lục Nghị Phàm từ phía trước đã nhoài một nửa người lại, dùng tay chặn cứng không cho Cửu Châu kịp mở cửa.
- Anh trò gì ?
Cửu Châu bực bội cáu gắt.
Lục Nghị Phàm dùng tay nâng cằm lên, ghé sát tai thì thầm mà đe dọa:
- Cô hãy nghe cho thật kỹ đây: Khi vào bên trong, tuyệt đối phải nghe lời tôi, không tùy ý bắt chuyện hoặc tỏ ra thân thiết với bất kỳ một ai trong cái nhà này.
Cô cũng rất biết điều, gật gật đầu đồng ý.
- Ngoài ra...
Ngưng một lát, Lục Nghị Phàm mới tiếp:
- Nếu cha tôi có hỏi đêm hôm qua chúng ta đã phát sinh quan hệ hay chưa, phải xác nhận đã rồi, nhớ lấy.
- Được!
Cửu Châu đồng ý với lời dặn dò của ta. Cô đủ thông minh để hiểu, Lục Nghị Phàm ngang nhiên cướp mẹ kế của mình về vợ, chắc chắn ông lão Lục sẽ không tha cho ta.
Mặc dù Lục Nghị Phàm đường đường là một Thống Đốc quân nắm trong tay toàn bộ binh đoàn đặc chủng quân đội Nhật Bản, ta cũng chỉ là một người con út trong dòng họ Lục Nghị không hơn không kém.
Trước thái độ vâng lời này của Cửu Châu, Lục Nghị Phàm tương đối hài lòng. Anh ta đưa tay vỗ nhẹ lên trán Cửu Châu, đắc ý mà khen ngợi:
- Ngoan lắm, vợ à!
Lục Nghị Phàm bình thản nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Cửu Châu, ung dung bước vào bên trong tòa nhà chính.
Những người giúp việc trông thấy đôi trai tài sắc cùng nhau sánh đôi đi tới, lập tức cúi rạp người chào hỏi. Cửu Châu hít sâu một hơi. Nếu Lục Nghị Phàm đã muốn diễn, thì cũng sẽ diễn cho thật tốt.
- Thưa lão gia, ngũ thiếu đã trở về.
Ông lão Lục đang cầm tờ báo trên tay, thuận tiện vo tròn thành một nắm, hung hăng ném ra phía cửa, vừa lúc cục giấy rơi ngay trên chân của Lục Nghị Phàm.
Anh nhếch mép , sau đó giơ chân đá phăng cục giấy ra chỗ khác, ngạo nghễ nắm tay Cửu Châu bước đến trước mặt ông Lục.
- Mày còn dám vác mặt về đây ư? Mày là đứa con bất hiếu. Khụ... khụ...
Lục Nghị tức đến tím mặt, câu đầu tiên với là mắng nhiếc thậm tệ, vì dùng sức quá nhiều nên không ngừng ho lên sặc sụa.
Trái với cơn tức giận đỉnh điểm của cha mình, thái độ của Lục Nghị Phàm lại vô cùng bình tĩnh. Anh ngồi xuống salon, đưa mắt ra hiệu cho Cửu Châu bước đến đứng bên cạnh mình, mỉm nhẹ nhàng :
- Cha có nhớ, vào năm con tròn hai mươi tuổi, cha đã hứa với con điều gì hay không?
Ông lão Lục Nghị đăm chiêu suy nghĩ một chút, sau đó nghi ngờ mà gật đầu xác nhận.
Lục Nghị Phàm tiếp:
- Cha đã hứa, sẽ đáp ứng bất kỳ một cầu nào của con. Năm đó con chưa muốn cha thực hiện, thì mười năm sau, ngày hôm nay đây, con muốn lấy Cửu Châu vợ. Đấy chính là ước nguyện của con. Mong cha tác thành.
Bạn thấy sao?