Cửu Châu tròn xoe mắt ta. Đôi hàng mi cong cong như cánh bướm đang không ngừng lay chớp chớp, trông xinh đẹp mà ngây thơ vô cùng.
Trong đầu Cửu Châu đang không ngừng suy nghĩ. Có lẽ nào gã đàn ông này là một tên trộm chuyên nghiệp, nhân cơ hội nhà họ Lục Nghị có hỉ sự, liền lẻn vào bên trong mà cướp bóc.
Gã đàn ông chằm chằm Cửu Châu, bàn tay cứng rắn của ta vẫn còn độc ác mà siết chặt cổ , những ngón tay thon dài, có chút chai sạn liên tục vuốt nhẹ trên ngần cổ trắng nõn.
Nhìn người con bị đè dưới thân mỏng manh, yếu đuối ánh mắt lại vô cùng quật cường, kiên định, ta có chút thích thú.
- Tôi là Lục Nghị phu nhân. Nếu còn không biết điều mà thả tôi ra, ông Lục chắc chắn sẽ khiến chết không toàn thây!
- Hừ, miệng lưỡi cũng ghê gớm đấy!
Gã đàn ông lạnh. Đoạn, ta cúi sát xuống gương mặt xinh đẹp của Cửu Châu, há miệng thổi một hơi vào mặt mà tùy ý châm chọc.
Cơ thể bé nhỏ của Cửu Châu hoàn toàn bị sức mạnh của ta khóa trụ. Cô muốn giẫy giụa không thể nào cử tứ chi, đành cắn răng để mặc cho ta càn.
Mùi hương bạc hà từ miệng của ta len lỏi vào trong mũi Cửu Châu, khiến thoáng một chút đờ đẫn.
- Lục Nghị phu nhân ư? Cửu tiểu thư trẻ trung như thế này mà còn muốn người vợ thứ chín của cha tôi cơ à?
Anh ta vừa vừa dùng sức bóp chặt cằm Cửu Châu, bàn tay còn lại bắt đầu luồn ra sau lưng , cẩn thận tháo từng mối dây váy cưới.
Cửu Châu vốn dĩ không sợ trời, không sợ đất. Tuy nhiên, bị một người đàn ông lạ mặt càn rỡ ngay trong chính phòng cưới của mình, quả thực rất kinh hãi.
- Không ! Xin ! Tôi đã có chồng, không thể càn !
Những lời cầu xin thảm thiết của Cửu Châu không khiến ta cảm thấy thương mà còn phản tác dụng. Cửu Châu càng khóc lóc cầu xin bao nhiêu, ta lại càng cảm thấy kích thích bấy nhiêu.
Ngay khi bàn tay của ta sắp cởi mối nút cuối cùng, Cửu Châu quyết định dùng toàn bộ sức bình sinh của mình, co chân thúc mạnh vào hạ bộ của ta, hòng nhân cơ hội mà chạy ra ngoài kêu cứu.
Quả đúng như dự đoán, gã đàn ông bị đau, lập tức giơ chân đạp mạnh Cửu Châu lăn xuống dưới đất, há miệng mà chửi thề:
- Khốn khiếp!
Cửu Châu thừa cơ ôm váy, chạy thật nhanh về phía cửa ra vào, đập cửa kêu cứu thảm thiết.
- Cứu với! Có người lạ vào phòng! Ông Lục, cứu tôi với!!!
Tuy nhiên, cánh cửa như đã bị một luồng sức mạnh giữ chặt lại, Cửu Châu dù có ra sức vặn đến thế nào đi chăng nữa, vẫn không thể mở cửa mà thoát ra ngoài.
Thâm tâm Cửu Châu rối bời.
Cô lần mò tìm công tắc điện.
Ngay khi ánh đèn vừa bật sáng, chiếu rọi toàn bộ căn phòng, cuối cùng thì Cửu Châu cũng đã có thể rõ hoàn toàn ngoại hình của ta.
Người đàn ông này hoàn hảo đến mức kinh diễm. Ánh mắt sáng rực lửa đang phóng những tia căm ghét tột cùng về phía , khuôn ngực căng đầy, vạm vỡ phập phồng theo từng nhịp tim đang đập mạnh.
Ánh mắt Cửu Châu bất ngờ dừng lại trên bộ quân phục màu xanh mà ta cởi ra, ném xuống đất khi nãy.
Quân nhân?
Cửu Châu còn chưa hết ngỡ ngàng, người đàn ông đã nhếch miệng nở nụ đắc ý.
- Sao ? Cô rất ngạc nhiên hay sao? Vợ à?
- Anh, gọi tôi là gì?
Cửu Châu lắp bắp hỏi lại.
- Vợ- à!
Anh ta bước từng bước chậm đến bên , rành rọt nhắc lại từng chữ.
- Cô Cửu, gả cho Thống Đốc quân Lục Nghị Phàm, đây chính là vinh hạnh phải tu ba đời ba kiếp của đấy!
Cửu Châu đã từng nghe , ông Lục có năm người con trai. Bốn người đầu tiên đều những loại ngành nghề khác nhau, thành công viên mãn trong sự nghiệp.
Duy nhất chỉ có người con trai út của ông ta là Lục Nghị Phàm hiện đang sinh sống ở Nhật Bản, là một trong những Thống Đốc quân quyền cao, chức trọng bậc nhất trong quân đội Nhật Bản.
Quyền hạn và danh tiếng của ta vượt xa cả những người máu mặt trong và ngoài nước, phía bên chính phủ cũng phải kiêng nể ta bội phần.
- Không phải! Tôi... tôi kết hôn với ông Lục, không phải !
Ummm...
Cửu Châu còn chưa hết câu, đột nhiên cảm thấy miệng mình lành lạnh.
Lục Nghị Phàm áp sát lên người , sau đó tùy ý phủ môi mình lên môi mà cắn.
Bàn tay nhỏ bé của Cửu Châu ra sức đẩy ta ra khỏi người mình.
Tuy nhiên, Lục Nghị Phàm đã nhanh tay tóm chặt cổ tay lại, đem khóa trụ lên trên đỉnh đầu, vừa hôn ngấu nghiến, vừa luồn tay giật phăng váy cưới của Cửu Châu mà ném xuống dưới đất.
Triền miên một lúc, Lục Nghị Phàm mới chịu rời khỏi bờ môi của .
Anh ta đưa tay lau lau khóe miệng, chán ghét đáp:
- Không ngọt như tôi tưởng tượng. Thôi, không sao, ăn tạm !
Bạn thấy sao?