Thôn Linh Thi Quỷ – Chương 3

3

Phong Sư nương nương ở trên người tôi mừng như điên, hận không thể nuốt màn hình di vào bụng.

"Chu Dĩnh! Chạy mau!"

Tình hình gia đình Chu Dĩnh nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng, e rằng hai âm m.a chiếm lấy cơ thể của bà nội và mẹ ta đã không còn là những âm m.a bình thường nữa.

Chu Dĩnh ở bên kia màn hình lạnh: "Sao hả, sợ bị tát vào mặt, bây giờ hối hận? Tao cho mày biết, muộn rồi!"

Dứt lời, ta bước vào nhà, khoảnh khắc đó đám âm m.a xông tới, màn hình lập tức bị một màu đen ngăn cản, đáng tiếc Chu Dĩnh không thấy gì cả.

"Tiểu Dĩnh, vòng ngọc trên tay cháu đâu?"

Ở bên kia vang lên một giọng già nua.

"À, hôm nay cháu gặp người điên, vòng tay bị gãy rồi." Chu Dĩnh chạy tới kéo cánh tay bà ta nũng, "Do cháu không bảo vệ vòng ngọc thật tốt, xin lỗi bà nội."

Tôi chằm chằm màn hình, bà cụ kia đột nhiên qua, tôi mất cảnh giác, vô bắt gặp đôi mắt lạnh lùng đáng sợ.

"Đúng rồi bà nội, cháu đang video call với , cháu về phòng trước đây."

Bà nội Chu Dĩnh chằm chằm bóng lưng ta, ngay khi Chu Dĩnh đóng cửa phòng, một cái bóng bay nhanh qua bà ta, lè cái lưỡi dài như lưỡi rắn bắt con ruồi đang bay, khóe miệng còn vết máu đỏ sậm.

"Không xong rồi, là thi qu.ỷ!"

Phong Sư nương nương ở cạnh tôi càng hưng phấn, không ngừng giục tôi tiến lên.

Tôi không trì hoãn nữa, lập tức bắt xe.

"Cô bé, cháu đi đâu?"

"Cháu cũng không biết, cứ lái xe đi, cháu sẽ chỉ đường."

Tôi nháy mắt ra hiệu cho Phong Sư nương nương, ấy lập tức bay phía trước nở nụ .

Tài xế nở nụ : "Khách hàng hôm nay đúng là thú vị."

Cuối cùng chúng tôi dừng lại trước một khu chung cư, đã hơn 22 giờ, trời đã tối hoàn toàn, chỉ cần liếc một cái cũng có thể thấy đống âm khí bao quanh nơi này.

Cứ theo tốc độ này, giờ Tý tối nay, tất cả âm m.a giấu trong nhà Chu Dĩnh sẽ xuất thế, đến lúc đó không chừng không chỉ cả khu chung cư này, thậm chí là cả thành phố cũng sẽ hỗn loạn.

"Linh giám tứ phương, huyền phiên thúc túy, nghe lệnh của ta, trấn!"

Tài xế nhô đầu ra, cầm di chụp hình tôi: "Cô bé, cháu đang biểu diễn nghệ thuật gì à?"

"Cứ xem là đi."

"Động tác của cháu đúng chuẩn lắm đấy." Tài xế bắt chước hành của tôi, "Chú quay clip cho cháu rồi, chúng có thể đăng lên mạng không? Nói không chừng sẽ nổi tiếng lắm đấy."

Tôi gật đầu, xa xa có tia sáng màu máu xẹt qua, tôi phất tay với ông : "Tùy ."

Khu chung cư đã bị tôi phong ấn, con người có thể tùy ý ra vào, âm m.a thì không.

4

Tôi vội video call cho Chu Dĩnh.

"Nè, sau khi nãy mày đột nhiên cúp máy hả? Chắc không phải muốn bỏ trốn đấy chứ?"

Tôi thản nhiên ta: "Đồ ngốc!"

"Mày dám mắng tao? Mày đang ở đâu? Nè, sao công viên sau lưng mày quen quen ?" Nói tới đây, Chu Dĩnh gào to, "Mày theo dõi tao! Ta đã mà, trên đời này gì có chuyện tốt như , mày quả nhiên là lừa đảo!"

"Nghe đây! Hai âm m.a bám trên người bà nội và mẹ đã sắp biến thành thi qu.ỷ, đêm nay chúng sẽ ăn tất cả âm m.a trong nhà , đến lúc đó, sức mạnh của chúng sẽ đạt đến cực đỉnh, nếu không giải quyết, chắc chắn phải ch.ết!"

"Đây là thủ đoạn mới hả? Mày có bằng chứng gì mà bà nội và mẹ tao là thi qu.ỷ không?"

Tôi thật sự muốn xoay người đi bỏ mặc cho Chu Dĩnh tự sinh tự diệt, vẻ mặt tham lam của Phong Sư nương nương, còn cả những sinh mệnh vô tội trong khu chung cư này, tôi hít sâu một hơi.

"Chu sa tôi bảo mua đâu?"

Chu Dĩnh lấy một túi chu sa nhỏ trong túi xách ra: "Làm gì?"

"Chu sa có tác dụng răn đe với tất cả hồn ma, thi qu.ỷ cũng không ngoại lệ. Khi gặp chu sa, da của chúng sẽ phồng rộp. Cô cứ thử đi xem tôi có dối hay không." Nói tới đây, tôi bổ sung một câu, "Dùng tiết kiệm một chút, không chừng nó có thể bảo vệ cái mạng nhỏ của ."

Chu Dĩnh khinh thường lạnh.

Lúc này, di của tôi nhận một đề cử: [Một bé tám tuổi ra tay trấn qu.ỷ, rốt cuộc là lão đại huyền môn hay cố ý bày trò lừa bịp?]

Tôi cau mày.

"Ha ha ha, con nhóc trong clip là mày đúng không, đồ lừa đảo?"

Xem ra Chu Dĩnh cũng đã thấy.

Trong clip là hình ảnh khi nãy tôi bày trận ngoài chung cư.

Không ngờ tài xế cũng là một người nổi tiếng trên mạng, clip vừa đăng lên đã thu hút rất nhiều sự ý.

"Dưới bình luận mọi người đều mày cố gắng học tập đi, phải tin vào khoa học." Chu Dĩnh vui sướng khi người gặp họa.

Nhưng bình luận hot nhất lại đến từ một đạo sĩ.

[Thủ thế của tiểu đạo hữu này tôi chưa từng thấy, không biết là theo môn phái nào?]

"Wow, còn tân bốc nữa à, nhóc lừa đảo, mày với người này là cùng một người đúng không?"

Tôi thuận tay vào trả lời: [Tôi không phải người của đạo môn, tôi tu hệ thông linh.]

Ngay sau khi tôi gửi tin nhắn riêng và bình luận, chúng lập tức bị bùng nổ.

[Hệ thông linh không phải chỉ có trong truyền thuyết thôi sao? Thế mà tồn tại thật à!"

[Cái gì? Thông linh sư? Tôi chỉ mới biết qua sách vở thôi!]

[Mấy người đang cái gì ? Có phải tôi là người duy nhất không hiểu không? Linh khí sống liệu có kéo tôi xuống dưới không?]

[Đại sư, nhận đồ đệ đi!]

Chu Dĩnh trả lời bên dưới: [Mọi người đừng để nó lừa, con bé này bà nội và mẹ tôi thi qu.ỷ gì đó, không chừng mấy bình luận trên chính là nó!]

Cô ta vừa như , không cần tôi giải thích, người trong nghề đương nhiên biết tính nghiêm trọng của sự việc.

[Mắt thường của mấy người đương nhiên không ra, ai bước vào đạo giáo vừa là biết, khi tiểu đạo hữu này bố trí pháp trận ở cửa, đã có một tầng ánh sáng bao quanh khu chung cư, ấy chắc chắn không phải kẻ lừa đảo! Nếu thật sự có thi qu.ỷ thì tai ương chắc chắn sẽ ập tới!]

Chu Dĩnh nổi giận: [Đã là năm 2023 rồi, sao vẫn còn có người không tin vào khoa học nhỉ? Đồ lừa đảo này đã theo tôi đến nhà của tôi, gì có ma qu.ỷ? Một khi đã , hay là chúng ta livestream cho mọi người cùng xem, xem nó có phải lừa đảo hay không!"

Chu Dĩnh mở livestream, mới tôi tham gia, tôi thở dài, chỉ đành đồng ý.

Chuyện này vốn dĩ đang hot, Chu Dĩnh vừa mở livestream, lập tức thu hút cả ngàn người.

"Đồ lừa đảo, cả cộng đồng mạng đang chờ tát vào mặt mày đấy!"

Tôi : "Nếu không theo lời tôi, không chừng sẽ không có hội tôi bị tát đâu."

Chu Dĩnh nhún vai, mỉm với camera: "Chào mọi người, đồ lừa đảo này chỉ cần tôi dùng chu sa đụng vào người bà nội và mẹ tôi, da bọn họ sẽ phồng rộp, đây là túi chu sa tôi mới mua, bây giờ chúng ta thử liền đi."

Trong lúc Chu Dĩnh đi thử thi qu.ỷ, tôi đi vòng quanh khu chung cư hai lần.

Nhà Chu Dĩnh hội tụ nhiều âm m.a như nhất định phải có chất dẫn, bây giờ chỉ cần tìm chất dẫn, hủy nó, mới có thể suy yếu sức mạnh của thi qu.ỷ.

"Mọi người xem, kia là bà nội và mẹ tôi. Để mọi người không mắng tôi lừa đảo, tôi đã không cho họ biết sẽ xảy ra chuyện gì. Bây giờ thì xem xem bọn họ có phản ứng gì với chu sa."

Tôi liếc màn hình, bóng ma đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt đáng của bà nội và mẹ Chu Dĩnh cùng qu.ỷ khí bên người.

Tôi đồng hồ, còn nửa tiếng mới đến giờ Tý.

[Sao tôi có cảm giác bà nội của chủ phòng kỳ kỳ lạ lạ ? Nhìn thôi tôi cũng sợ quá."

[Lầu trên không biết gì thì im lặng đi, coi chừng bị mọi người vô công kích đấy!]

[Ai hiểu chuyện gì đang xảy ra có thể vào giải thích không?]

[Tôi là đệ tử đời thứ 32 của Mao Sơn, bố cục của căn phòng này quả thật có vấn đề, cứ như nơi... Nuôi x.ác .]

Trong lúc mọi người thảo luận, Chu Dĩnh đã chạy tới cạnh bà nội mình.

Cô ta kéo cánh tay bà cụ, ngọt ngào: "Bà nội, sao muộn thế này bà còn chưa ngủ?"

Bà nội ta quay lại, nở nụ cứng đờ.

[Trời ạ! Ánh sáng và nụ này đủ hù người ta ch.ết khiếp!]

[Thần chăn ơi xin bảo vệ con.]

[Chắc chắn là vấn đề của ánh đèn, mọi người phải tin vào khoa học.]

Đầu Chu Dĩnh lấy ít chu sa bôi nhẹ lên cánh tay bà cụ.

Mọi người nín thở chờ đoạn tiếp theo.

"A!"

Bà cụ đột nhiên quát to dọa mọi người giật mình, Chu Dĩnh cũng sững sờ tại chỗ.

"Bà nội mới nấu canh, hình như quên tắt bếp rồi."

Hết câu, bà ta vội chạy vào bếp.

[Làm tôi sợ ch.ết khiếp, tôi cứ tưởng bà ta sẽ biến hình chứ.]

[Ha ha ha ha, chủ phòng cũng sợ kìa, chỉ vì lời của một đứa bé tám tuổi mà đi trêu bà nội mình, đúng là không có đầu óc.]

[Đúng , nếu bảo ai kỳ lạ, không phải bé kia đáng nghi hơn sao? Gần 0 giờ đêm vẫn còn lang thang ở nhà người khác, bố mẹ bé không quan tâm à?]

[Mấy ngày trước bệnh viện tâm thần thành phố bên cạnh mới để mấy bệnh nhân bỏ trốn đấy, bé này chắc không phải...]

[Không , tôi phải báo cảnh sát!]

[Chờ đã! Mọi người xem đi!]

Trong bếp, bà nội của Chu Dĩnh khuấy cái nội gì đó, da trên tay bắt đầu nổi những vết phồng rộp, khi vết phồng rộp vỡ ra không hề có máu, bà ta cũng không thấy đau.

[Không phải chứ, là thật hay giả ? Chắc không phải kịch bản do chủ phòng và bé kia sắp xếp đấy chứ?]

Sắc mặt Chu Dĩnh tái nhợt: "Tôi và đồ lừa đảo này mới gặp nhau trên xe buýt hôm nay, không phải kịch bản."

[Đúng rồi! Tôi nhớ hôm nay chính bé kia đã hỏng vòng ngọc của chủ phòng, trong vòng tay ấy nuôi qu.ỷ."

[Mọi người mau xem, bé đang cầm cái gì ?]

5

Tôi đào ra một cái hộp gỗ ở ngay dưới lầu nhà Chu Dĩnh.

Cái hộp này đã lâu đời hoa văn trên đó tôi đã từng thấy.

Khi tôi đi ngang ngôi làng nuôi x.ác, quần áo của dân làng nơi ấy đều thêu hoa văn này.

Có vẻ tôi đã đúng, th.i qu.ỷ trong nhà Chu Dĩnh đến từ làng nuôi x.ác kia.

Hộp gỗ mở ra, bên trong là một hạt châu màu xanh, đây hẳn là hạt châu mẹ của Chu Dĩnh mới mang về.

Phải tiêu hủy nó ngây lập tức.

"Vạn vật thiêu đốt bầu trời, nghiệp hỏa thêm vào trong người, thỉnh cầu Viêm Quan đốt thành tro!"

Ngọn lửa lập tức nuốt chửng cả chiếc hộp, hạt châu màu xanh không ngừng rung , cuối cùng dần bị lấp bởi những vết nứt rồi vỡ vụn.

[Wow! Hiệu ứng gì đặc biệt , đẹp quá!]

[Chúa ơi, tôi thế mà có thể tận mắt thấy thông sinh sư triệu hoán qu.ỷ thần!]

[Tôi phải chuyển tiếp buổi livestream cho nhóm đạo quán của chúng tôi mới !]

[Đây là Viêm Quan đúng không? Giỏi quá, nghe thông linh sư có thể triệu chân thần tám phương ba mươi hai ác q ủy, không biết tôi có cơ hội gặp thần tượng Phong Sư nương nương của mình không nhỉ?]

[Đó không phải chỉ là nhân vật trong truyền thuyết thôi sao? Có tồn tại thật à?]

Nhìn cảnh này, toàn bộ thế giới quan của Chu Dĩnh gần như sụp đổ.

"Tiểu Dĩnh." Một khuôn mặt trắng bệch đột nhiên tiến đến màn hình, nở nụ lạnh lẽo, "Con đang gì đấy?"

"A!"

Không biết mẹ của Chu Dĩnh đã xuất hiện từ khi nào, bà ta nở nụ , khóe miệng như muốn rách ra, cuối cùng có thể thấy thịt và máu tươi trong cổ họng.

Hạt châu bị hủy, hai thi qu.ỷ đều có cảm ứng, lập tức hiện thân.

Bà nội của Chu Dĩnh từ trong bếp đi ra, cánh tay đã bị chu sa ăn mòn lộ ra bộ xương trắng, bà ta bóp cổ: "Tiểu Dĩnh, cháu không ngoan rồi. Đứa bé không ngoan sẽ bị ăn đấy!"

"A!"

Chu Dĩnh lại ném một mớ bột chu sa ra rồi bò về phòng, toàn thân run rẩy, màn hình di cũng rung lắc theo.

"Tiểu Dĩnh, mau mở cửa cho bà nội!"

"Tiểu Dĩnh, là mẹ đây, mau mở cửa!"

"Mở cửa nhanh lên!"

Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, âm thanh bên ngoài càng lúc càng chói tai, ngay cả cánh cửa cũng rung rung.

Chu Dĩnh chui xuống gầm bàn, nức nở: "Đồ lừa đảo... Không phải! Đại sư, cầu xin ngài cứu tôi, tôi sai rồi, tôi không muốn ch.ết!"

[Chủ phòng, tôi vẫn thích bộ dáng mạnh miệng của lúc nãy hơn!]

[Đừng nữa, nếu đây là sự thật thì chủ phòng đang gặp nguy hiểm, đại sư, ngài mau nghĩ cách cứu ấy đi.]

Tôi Chu Dĩnh, hỏi: "Chu sa còn bao nhiêu?"

Cô ta run rẩy mở túi ra kiểm tra: "Chỉ còn... Chỉ còn từng này."

Tôi cau mày: "Nhà có gạo nếp không?"

"Có!" Chu Dĩnh gật đầu thật mạnh, ngay sau đó bật khóc, "Gạo nếp ở dưới bếp, tôi không dám ra ngoài."

"Hai thi qu.ỷ này có đạo hạnh rất cao, hạt châu kia tuy đã nát vẫn chưa hoàn toàn bị hủy, tôi cần ở đây chờ nó bị thiêu rụi, tạm thời không giúp , để tôi thử gọi dã qu.ỷ xung quanh thu hút sự ý của bà nội và mẹ , cầm theo chu sa trốn vào bếp, dùng gạo nếp trộn với chu sa vẽ một vòng tròn xung quanh mình, chúng tạm thời không thể . Có điều khoảng cách quá xa, tôi không thể gọi dã qu.ỷ quá lâu, phải nhanh lên!"

Chu Dĩnh vừa khóc vừa gật đầu: "Được ."

Tôi cắn đầu ngón tay, vẽ vào không trung: "Thiên địa âm dương, nghe hiệu lệnh của ta, triệu!"

Tiếng gõ cửa dừng lại, ngay sau đó bên ngoài vang lên tiếng hú ma quái.

"Chính là lúc này, chạy đi!"

Chu Dĩnh nghiến răng, đẩy mạnh cửa chạy ra ngoài.

Camera lia qua cảnh bà nội và mẹ ta đang chiến đấu với hai bóng đen, khuôn mặt của họ vô cùng hung dữ và đáng sợ.

Chu Dĩnh lục lọi khắp nơi, lấy túi gạo nếp ra, đổ xuống đất rồi rắc chu sa lên.

Bỗng dưng có một cơn gió thổi tới thổi bay tất cả số chu sa còn lại.

"Bắt mày rồi!"

Bà nội của Chu Dĩnh đột nhiên xuất hiện bên ngoài vòng tròn, ta .

"A!" Chu Dĩnh ngồi xổm xuống đất, ôm đầu khóc, "Đại sư cứu tôi, cứu tôi!"

Bà nội của ta vươn tay, móng tay dài hướng về phía Chu Dĩnh.

Nhưng giây tiếp theo, bà ta như đụng vào thứ gì đó rất nóng phải lập tức rụt tay về, oán hận Chu Dĩnh chằm chằm.

Thì ra gạo nếp dính chu sa dưới đất đã tạo kết giới.

Chu Dĩnh thở phào.

Nhưng sống lưng ta đột nhiên lạnh lẽo, một đôi tay chậm rãi xuất hiện, thông qua màn hình di ta thấy có một người nằm trên vai mình, khuôn mặt đen sạm, đôi mắt trắng bệch không có con ngươi.

Chu Dĩnh trợn tròn mắt, ngất đi.

6

Thi qu.ỷ bò lên người nhà họ Chu đã lâu, bây giờ chỉ cần ăn Chu Dĩnh là đại công cáo thành.

Một thi qu.ỷ khác nằm phía sau Chu Dính vượt qua gạo nếp không dính chu sa, há to miệng, vươn cái lưỡi dài như lưỡi rắn, trong miệng đầy những chiếc răng sắc nhọn.

Khoảnh khắc nó chuẩn bị đụng vào Chu Dĩnh, một cái bóng màu xanh lam đột nhiên xuất hiện ném nó vào tường, sức lực mạnh đến mức bức tường bị bóp méo.

Bản thể của Phong Sư nương nương vốn đáng sợ hơn qu.ỷ thi, hơn nữa còn là thiên địch của chúng.

Cô ấy đè mẹ của Chu Dĩnh dưới thân, há cái miệng to gấp bội bà ta, nuốt thẳng vào bụng.

Xong việc, Phong Sư nương nương lộ vẻ mặt thỏa mãn.

Ngay sau đó, ấy lại trở về dáng vẻ dịu dàng lòng người, ánh mắt phát sáng con thi qu.ỷ còn lại.

[Wow! Cái gì vừa lướt qua ?]

[Hình như là một chị xinh đẹp, tôi chỉ kịp thấy một cái bóng xanh lam thôi.]

[Mấy người không thấy à? Cô ấy mới nuốt chửng một người sống đấy...]

[Lầu trên ơi, đó không phải người mà là qu.ỷ!]

[Khoan đã, có phải ấy đang đeo phong châu trên cổ không? Người này... Là Phong Sư Thanh Sát đúng không?]

[A! Trời ơi, mẹ ơi, con gặp thần tượng rồi, thần tượng của con đẹp quá!]

[Lầu trên à, cái miệng đầy máu của thần tượng cậu lúc nãy còn đáng sợ hơn thi qu.ỷ đấy!"

[Câm miệng! Thần tượng của tôi là người xinh đẹp nhất!]

Bất thình lình màn hình livestream bỗng nhấp nháy rồi bị cắt ngang.

Phong Sư liếm láp răng nanh của mình.

Bà nội của Chu Dĩnh thấy thế muốn bỏ chạy, cửa đã bị tôi chặn lại.

Tôi : "Ba trăm năm trước lúc đi ngang ngôi làng nuôi x.ác tôi đã thấy ngôi làng kia không đúng lắm, các ngươi chỉ quậy làng của mình chứ không người bên ngoài nên ta không xen vào. Nhưng cố ngươi lại chạy đến đây chuyện, muốn ch.ết hả?"

Thi qu.ỷ gầm lên: "Đều do người nhà họ Chu tham lam, bọn họ đã giao dịch, tao bảo vệ tài lộc của nhà họ Chu, bọn họ h.iến t.ế thân x.ác của mình, tao đã gì sai hả? Mày xen vào chuyện của người khác mới đáng ch.ết!"

Tôi trừng mắt, khẽ : "Hy vọng đầu của ngươi cũng cứng như miệng của ngươi ."

Dứt lời, tôi giơ nắm lên vào mặt nó.

Cơ thể lảo đảo, một nửa linh hồn của nó bị tôi đánh bật ra.

Lúc này, nó mới thật sự biết sợ.

"Mày... Mày rốt cuộc là ai?"

Tôi xoa xoa cổ tay, lại tiếp một quyền: "Ta là tổ tông của mi đấy!"

Thông linh sư là người trung gian giữa qu.ỷ thần trong thiên hạ, tôi tự nhận là tổ tông của nó cũng không quá đáng.

Theo cú của tôi, đám âm m.a bị nó nuốt chửng lần lượt lao ra, chẳng mấy chốc lấp đầy căn phòng này.

Còn qu.ỷ thi nằm dưới đất đã yếu đến mức thở dốc không nổi.

Thấy thế, Phong Sư nương nương chảy nước miếng lao tới thì bị tôi giữ lại.

"Cái gì cũng ăn chỉ có thôi!"

Phong Sư nương nương rất bất mãn, tôi lấy tro tàn của hạt châu mới bị thiêu hủy trong túi ra ném cho ấy, ấy ngửi ngửi, lúc này mới hài lòng.

Sau đó tôi âm m.a đang run lẩy bẩy khắp phòng, đọc khẩu quyết: "Nhất tuế khô vinh tẫn, nhiễu chỉ tam phân nhu, thỉnh quân nhập luân hồi, thu!"

Vừa dứt lời, dưới đất xuất hiện lốc xoáy hút tất cả âm m.a vào.

Trong số này có rất nhiều người không phải tự nguyện trở thành âm m.a, tôi đã đưa họ xuống địa ngục, về phần khi họ còn sống là thiện hay ác đã có phán quan định đoạt.

Thị phi đúng sai luôn có công đạo.

7

Còn về con âm m.a thoi thóp kia...

Nó không xuống địa ngục.

Tôi nhào nó thành một hạt tròn to cỡ quả óc chó, giữ lại biết đâu sau này có thể sẽ có ích, nếu không tôi đã cho Phong Sư nương nương ăn rồi.

Tôi ngồi xổm xuống, đánh vào mặt Chu Dĩnh: "Tỉnh dậy đi."

Cô ta mở mắt: "Đừng ăn tôi!"

Tôi cầm hạt châu thi qu.ỷ trong tay, buồn c ô ta.

Chu Dĩnh thấy là tôi, lập tức bật dậy ôm chân tôi, sợ hãi bốn phía: "Qu.ỷ... Qu.ỷ đâu?"

"Đây." Tôi đưa hạt châu thi qu.ỷ cho ta xem, "Một con còn lại bị Phong Sư nương nương ăn rồi."

"Vậy... Mẹ và bà nội tôi..."

Tôi xoa nhẹ đầu ta: "Cuộc sống của con người vốn là định mệnh, họ đã kết thúc cuộc sống ở đây và chuyển tới nơi tiếp theo thuộc về họ."

Chu Dĩnh cúi đầu, sau một lúc lâu mới khe khẽ nức nở.

Tôi mớ lộn xộn trong phòng, nhất thời không biết phải sao.

Đột nhiên có người gõ cửa.

Bên ngoài có hai người đàn ông mặc đồng phục, thủ lĩnh bước tới đưa giấy tờ tùy thân ra: "Đường Hành của Cục quản lý Siêu nhiên."

Tôi không hề bất ngờ, hướng mắt ra ngoài: "Đoạn Quốc Hoa đâu?"

Đường Hành tôi, ánh mắt có phần kiêng dè: "Mười năm trước cục trưởng đã bị điều đi rồi, hiện đang nhậm chức ở tổng cục."

"À." Tôi , "Cục diện nơi này có hơi rối rắm, để lại cho cậu giải quyết đấy. Tôi buồn ngủ lắm rồi, đi trước đây."

"Cô Hạ Hầu." Đường Hành gọi tôi lại, "Cục quản lý Siêu nhiên chân thành mời gia nhập."

Tôi duỗi thẳng người: "Mười năm trước Đoạn Quốc Hoa đã với tôi chuyện này rồi, tiếc là con người tôi không có chí lớn nên đã từ chối."

"Khoan đã!" Đường Hành dưa cho tôi một tập tài liệu, "Đây là án mạng một năm trước chúng tôi nhận xử lý, người của cục phái đi... Không một ai trở về, cục trưởng Đoạn giới thiệu cho chúng tôi, không biết Hạ Hầu có hứng thú không?"

Tôi chỉ lướt qua, lập tức bị thu hút.

Các phú hào hàng đầu lần lượt tự sát ở một ngôi nhà cổ.

Mà trên th.i thể không hề có vết thương.

Những bức ảnh chụp lại trông rất bình thường.

Tuy nhiên, trên người bọn họ đều có thi thư (1) ngàn năm.

(1) Thi thư (尸蛆): giòi bọ trên x.ác ch.ết

Tôi chơi hạt châu trong tay, ngước mắt Đường Hành, : "Tôi nhận."

Thi thư ngàn năm đã xuất hiện rồi, xem ra ngày tôi giải mã bí mật trong cơ thể mình cũng ngày càng đến gần.

[Hoàn]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...