11
Trưởng thôn bẻ gãy linh giác để cứu tôi, nhằm trấn áp hồn phách của Từ Bằng.
Sau lần này, bà ấy vẫn luôn bế quan dưỡng thương.
Tôi lục tìm lại lịch sử trò chuyện trên điện thoại của Từ Bằng, quả nhiên phát hiện ra manh mối.
【Các em, thôn này có gì đó kỳ quái. Tôi cảm thấy bụng mình càng ngày càng to, có cái gì đó đang trong đó!】
Thì ra ta đã sớm phát hiện ra cơ thể có vấn đề, vẫn luôn giả vờ.
Mọi người trong nhóm đều trêu chọc ta, bảo ta có phải do phóng túng quá độ mà sinh ra ảo giác hay không.
Chỉ có một người tên Tầm Đạo hỏi: [Thôn đó có phải tựa lưng vào núi Diệp Long, toàn là phụ nữ ở không?]
Sau khi Từ Bằng xác nhận, sau một lúc người kia mới trả lời: [Mau theo những gì tôi , bọn họ đang muốn mượn bụng để đổi thân.]
Tôi mở khung tin nhắn riêng giữa hai người họ, thấy người kia chỉ cho Từ Bằng đặt bảy cây kim sắt dưới gầm giường.
Và còn đặc biệt dặn dò ta phải giữ trong bảy ngày thì mới có tác dụng.
Chẳng trách khi tôi dung hợp, suýt chút nữa đã bị hồn phách của Từ Bằng nuốt chửng.
Tôi dịch chuyển chiếc giường mà Từ Bằng từng ngủ, quả nhiên thấy trận pháp mà ta bí mật bày ra.
Nhưng mà bảy cây kim sắt đó đã gãy từng cái một.
Đúng lúc này, có người trong nhóm gửi tin nhắn.
[Cái ông ngày nào cũng đăng phúc lợi, sao chẳng thấy tĩnh gì ?]
[Ha ha ha, có khi nào là thật sự đi sinh con rồi không?]
[Chúng tôi còn chuẩn bị tổ chức đoàn đến tìm để cùng hưởng phúc đây này!]
Tôi suy nghĩ một lát, lập tức mở album của Từ Bằng, gửi mấy tấm hình đã lưu.
Sau đó tôi viết: [Ai có hứng thú thì cùng qua đây, phúc cùng hưởng.]
Ngay sau đó, tôi gửi vị trí gần thôn, dặn dò các chị em ý tĩnh gần cổng thôn.
Không ngờ ngay trong đêm đó, cả thôn đã bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng khẩn cấp.
Một khi tiếng chuông vang lên, trong thôn chắc chắn có chuyện quan trọng.
Khi tôi mở cửa bước ra, tôi thấy trên núi Diệp Long bốc lên từng đám sương xanh.
Tôi thầm kêu không ổn, vội vàng đi nhanh về phía nhà của trưởng thôn.
12
“Các người khi đến đây chắc cũng đã thấy rồi.”
Mặt trưởng thôn tái mét: “Cứ mười năm một lần, trên núi Diệp Long lại giăng trận pháp để giam cầm chúng ta.”
“Đây chính là lời nguyền đè lên chúng ta.”
“Bọn họ vì muốn lấy tinh huyết và linh giác của tộc nhân, không từ thủ đoạn nào.”
“Cũng chính vì , huyết mạch trong cơ thể chúng ta ngày càng suy yếu, hoàn toàn không thể thoát khỏi nơi này.”
Bà Lục chống cây gậy trong tay, giận dữ : “Bọn chúng chỉ lo tăng cường đạo hạnh của mình, từ lâu đã mất nhân tính.”
“Nếu không thể lấy lại chân thân và thoát ra, một chút tinh huyết cuối cùng của chúng ta cũng sẽ bị hút cạn!”
Nghe đến đây, mọi người trong thôn đều bi phẫn tột cùng.
Chúng tôi đã cố gắng chạy trốn nhiều lần, đều thất bại vì sức lực không đủ.
Cuối cùng vẫn phải quay về thôn này mà cầm cự sống qua ngày.
Sau đó, chúng tôi dần dần tìm con đường tắt, lợi dụng dương khí trên cơ thể đàn ông để tái tạo máu thịt.
Vì , các chị em trong tộc đều cố gắng ra ngoài tìm những đàn ông có hồn phách dơ bẩn.
Vừa có thể thay trời hành đạo, lại có thể tìm lại sức mạnh của chúng tôi.
Trưởng thôn ho khẽ hai tiếng, : “Giờ đây trong tộc đã có không ít người mọc lại linh giác.”
“Nhưng thời gian không còn kịp nữa.”
“Những người còn lại, bất kể đã tái tạo máu thịt 20 năm hay chưa, tất cả phải nhờ vào bí pháp thử một lần nữa.”
“Cho tất cả đàn ông trong từ đường uống tụ dương đan, nhanh chóng để lại bào thai.”
“Có thể thoát ra hay không, phụ thuộc vào lần này…”
13
Mẹ tôi và bà Lục đã kiểm tra cơ thể của Từ Bằng, chắc là vẫn còn chịu đựng .
Có tám chị em trúng bụng ta, liền quyết định để ta nằm trên giường cho cả tám người.
Tiểu Như vỗ vỗ cơ bắp trên người Từ Bằng, rất hài lòng.
“Chúng tôi đã chăm sóc tốt như , thế mà còn dám chơi mưu chị tôi?”
“Lần này tôi xem có dám nữa không!”
Vết thương cũ của Từ Bằng vẫn chưa lành, trong mắt đã không còn ánh sáng như lúc mới đến thôn.
“Đồ đàn bà hèn hạ, sớm muộn gì các người cũng gặp báo ứng.”
Lời còn chưa dứt, mặt ta đã nhận vài cái bạt tai thật mạnh.
Tôi dặn dò Tiểu Như trông coi ta cẩn thận, sau đó lạnh lùng quay người bước ra ngoài.
Trong thời gian này, mẹ tôi đã điều trị thân thể của những người đàn ông trong từ đường.
Nhưng những cơ thể kém cỏi đó thật sự không đáng trông đợi.
Mỗi ngày bà ấy đều than thở ở nhà: “Ước gì có thêm vài người đàn ông nữa thì tốt biết mấy.”
Không ngờ trời chiều lòng người, lời tiên tri của mẹ tôi thành sự thật.
Những người trong nhóm chat của Từ Bằng, thật sự đã tìm đến thôn.
14
Sáng sớm, các chị em phát hiện có hai người đàn ông lén lút ở cổng thôn.
Họ đã đi vòng quanh con đường thôn vài lần, ngó nghiêng như muốn vào thôn.
Tôi mở điện thoại của Từ Bằng, quả nhiên thấy hiện lên vài tin nhắn.
[Ông , chúng tôi đã đến vị trí gửi rồi.]
[Sao không ra đón chúng tôi một chuyến?]
Sau khi bàn bạc với trưởng thôn, chúng tôi quyết định đưa họ vào thôn.
Hai người đàn ông này đúng là hai em, họ không ngừng liếc phụ nữ trong thôn ngay từ khi bước vào.
Anh trai tên là Trình Long, trông có vẻ lịch sự, chắc chắn đó chỉ là lớp ngụy trang.
Còn người em tên là Trình Huy, đôi mắt đào hoa ánh lên sự thèm khát, trên mặt luôn nở nụ dâm đãng.
“Từ Bằng là một người đàn ông thượng phẩm trong thôn chúng tôi, mấy ngày này ấy mệt mỏi quá, đang nghỉ ngơi.”
“Anh ấy dặn tôi ra đón hai người vào thôn, nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo.”
Tôi bảo người sắp xếp cho hai em họ, dùng thuốc tẩm bổ cơ thể trong hai ngày, đến đêm sẽ ra tay.
Không ngờ, tối hôm đó, trên đường đi gặp trưởng thôn, tôi lại thấy bóng dáng Trình Long lén lút ra ngoài.
Tôi nghĩ một lúc, rồi lặng lẽ bám theo sau ta.
Trời đã tối, sương mù trên núi Diệp Long càng dày đặc, che lấp cả ánh trăng.
Trình Long dường như rất quen thuộc với địa hình xung quanh làng.
Anh ta không ngần ngại tiến thẳng về phía nơi chôn cất tộc nhân của chúng tôi.
Xem ra không ngoài dự đoán, đúng là có người đã không thể chờ đợi nữa.
Mặc dù mỗi 20 năm tộc nhân chúng tôi sẽ tái tạo lại thân xác.
Nhưng quá trình này rất nguy hiểm, vẫn có người không thể sống sót.
Thêm vào đó là sự tàn sát của người ngoài, những năm qua, kẻ chết thì đã chết, kẻ bị thương thì bị thương.
Mọi người đều chôn cất những tộc nhân đã khuất tại nơi này.
Tôi trốn sau một gốc cây, chăm dõi theo bóng dáng của Trình Long.
Chỉ thấy ta đi đi lại lại trên những ngôi mộ, bước đi rất kỳ lạ.
Một lúc sau, ta ngẩng đầu về phía núi Diệp Long, dường như đang xác định điều gì đó.
Tôi càng không thể hiểu mục đích của người này.
Đúng lúc sương mù trên núi dày đặc che khuất ánh trăng.
Trước ngực Trình Long, một chiếc mặt dây chuyền mờ mờ phát ra ánh sáng đỏ.
Dù qua lớp quần áo tôi vẫn có thể nhận ra hình dáng của nó.
Hình dạng này, tộc nhân chúng tôi không thể nào quên.
Đó chính là thứ mà những kẻ săn chúng tôi truyền từ đời này sang đời khác, đồng thời coi chúng tôi như gia súc nuôi nhốt để truyền cho đời sau.
Nếu tôi đoán không lầm, người đã dạy Từ Bằng bày trận pháp, suýt chết tôi.
Chính là ta!
15
Sau khi mang thông tin này về, trưởng thôn đã triệu tập mọi người bí mật thảo luận suốt đêm.
Chúng tôi quyết định án binh bất , dù sao vẫn còn một số tộc nhân chưa mọc linh giác, sức mạnh chưa đủ.
Vì Trình Long giả mạo thân phận để vào thôn, điều này cũng vừa hay mang lại cho chúng tôi thêm thời gian.
Mấy ngày nay, không ít tộc nhân đã thành công đổi thân qua bí pháp.
Bụng của Từ Bằng phồng to một cách khác thường, bây giờ ta đã không thể tự mình xuống giường đi lại.
Chỉ có thể nằm trên giường, chờ người ta đút cho ít thuốc bổ.
Gặp lại tôi, trong mắt ta tràn đầy sự cầu khẩn.
“Tiểu Lăng, xin cứu tôi.”
“Tôi không muốn nằm trên giường để mang những quái thai này nữa, xin .”
“Vì cảm trước đây giữa hai ta, giúp tôi thoát khỏi đây đi.”
Đôi mắt của Từ Bằng đỏ hoe, chân thành về phía tôi.
Không biết ta đã dùng vẻ mặt này để lừa gạt bao nhiêu người phụ nữ.
Tôi tiến lại gần, hài lòng vuốt ve bụng ta.
Làn da bị căng hết cỡ, chỉ còn lại một lớp mỏng.
Tám khối thịt tròn trịa đang lăn qua lăn lại bên trong.
Từ Bằng cố gắng di chuyển thân thể, nắm chặt lấy tay tôi.
“Tiểu Lăng, yên tâm, chỉ cần thả tôi ra, tôi đảm bảo sẽ không gì với người ngoài.”
“Bây giờ tôi sống không bằng chết, gì có người đàn ông nào nằm trên giường sinh con chứ?”
Nghe , tôi lạnh lùng liếc hắn rồi hỏi lại: “Vậy thì sao?”
“Bây giờ đã hiểu nỗi căm hận của những mà từng cho mang thai rồi chứ?”
Từ Bằng khựng lại, tôi tiếp tục , “Mỗi lần nhân cơ hội bỏ thuốc họ, rồi đưa cho đám bè để hưởng thụ, lương tâm đã bị chó ăn rồi sao?”
“Khi ở cùng với tôi, lén lắp camera trong phòng, có nghĩ đến ngày hôm nay không?”
Nghe những lời tôi , Từ Bằng từ từ buông tay ra.
Biểu cảm trên mặt ta dần trở nên dữ tợn, “Cô đã sớm điều tra tôi?”
“Cô cố tiếp cận tôi, đúng không!”
Tôi nhẹ nhàng vỗ bụng ta, mỉm , “Người ta mang thai thì sẽ ngu dốt ba năm, tôi thấy vẫn thông minh đấy chứ.”
“Chúng tôi không bao giờ người tốt, loại cặn bã như là phù hợp nhất.”
“Đừng lo lắng, ước mơ một bầu tám đứa của sắp thành hiện thực rồi đấy.”
Nói xong, tôi kiểm tra lại khóa xích trên tay chân ta.
Sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, tôi liền quay người rời đi, phía sau chỉ còn lại tiếng chửi rủa điên cuồng của Từ Bằng.
Tôi thầm tính toán trong lòng, quyết định đến nhà em nhà họ Trình để thăm dò hình.
Bạn thấy sao?