6
Sáng sớm hôm sau, Từ Bằng mới lê đôi chân run rẩy trở về.
Tôi vội vàng đỡ ta ngồi xuống: “Thế nào?”
“Mệt lắm phải không?”
Lúc này lòng hư vinh của Từ Bằng đã thỏa mãn đến tột cùng.
Sau khi trải nghiệm tư vị của các chị em, ta bắt đầu tỏ vẻ coi thường tôi.
“Đàn bà trong thôn các em, thật sự là quá đã!”
“Nếu ngày nào cũng sống như thế, đúng là niềm vui nhân gian.”
“Anh thấy tên Yến kia, phát dục còn tốt hơn cả em nữa.”
Nói xong, ta nghiêng người trên ghế, mắt lim dim như thể đang hồi tưởng lại.
Tôi từ từ ngồi xuống, vòng tay ôm lấy eo và bụng ta, dịu dàng : “Vậy thì ở lại thôn thêm một thời gian nữa đi.”
Đàn ông mà, phải để họ sinh một đứa con đã, rồi mới chịu nghe lời.
7
Dạo này, mẹ tôi đã sắc không ít thuốc giúp Từ Bằng ổn định thai khí.
Anh ta tự cho rằng phụ nữ trong thôn không thể thiếu ta, nên mới cho ta uống thuốc để bồi bổ.
Vậy bên ai mang thuốc đến ta cũng không từ chối, uống hết toàn bộ.
Khung xương chậu của Từ Bằng ngày càng nở rộng.
Chỉ có như mới đủ chỗ để tôi tái tạo lại thân xác.
Đồng thời, cái mầm thai tôi đã gieo trong bụng ta trước đó cũng bắt đầu phát triển mạnh mẽ.
“Tiểu Lăng, dạo này cứ thấy bụng mình lúc nào cũng căng trướng.”
“Bảo mẹ em mấy ngày nay nấu cho món gì dễ tiêu một chút, mấy kia không thể thiếu đâu.”
Tôi gật đầu đồng ý, vội vàng đến tìm trưởng thôn lấy một ít thảo dược để ức chế thai , trộn vào đồ ăn.
Nhưng mà, bụng càng lớn thì càng khó giấu.
Chẳng mấy chốc, lưng Từ Bằng không còn đủ sức để chống đỡ những cuộc vui hàng đêm nữa.
Anh ta ôm bụng, khó chịu : “Thôn các em chắc là phong thủy không tốt?”
“Anh giờ ăn cái gì vào cũng buồn nôn, lưng đau nhức khắp người.”
“Đã thế bụng lại còn to thế này, đêm không thể vui vẻ với các nữa.”
Tôi biết, ngày nào ta cũng lén lấy điện thoại ghi lại những khoảnh khắc đáng tự hào của mình rồi khoe khoang.
Từ Bằng bực bội không chỉ vì cơ thể yếu đi, mà còn vì bị lỡ mất cơ hội nhận quà tặng.
Thấy tôi không gì, Từ Bằng định thu dọn đồ đạc bỏ đi.
Nhưng ngày tôi tái tạo thân xác sắp đến rồi, sao người trong thôn có thể để ta rời đi?
Vừa bước một chân ra khỏi cửa, ta đã bị mọi người vây quanh.
Những thường ngày hay trêu với Từ Bằng, giờ đây tay ai cũng cầm con dao sắc bén.
“Các người… các người định gì?”
Từ Bằng lùi lại hai bước, hoảng hốt : “Tôi cảnh cáo các người, đây là tội giam giữ bất hợp pháp đấy.”
Thực ra các chị em cũng chỉ muốn dọa ta một chút thôi, dù sao ta cũng đang mang thai mà.
Nhưng tôi không ngờ, dạo này ta thật sự ngày càng to gan.
Nhân lúc không ai để ý, Từ Bằng lập tức tìm cơ hội bỏ trốn.
Nhưng mà…
Chạy vài trăm mét, ta đã thở hổn hển và bị vấp ngã bên đường thôn.
Người trong thôn lo lắng cho cái bụng của ta, vội vã chạy đến kiểm tra.
Không ngờ Từ Bằng sợ đến mức tiểu ra quần, run rẩy : “Tha cho tôi đi, tôi không chạy nữa, không chạy nữa…”
Trưởng thôn kiểm tra một lượt, chắc chắn rằng bụng ta không bị va chạm gì.
Sau đó liếc bà Lục, : “Hừ, rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu .”
“Đưa cậu ta đến từ đường, để cậu ta xem cuộc sống của loại hạ phẩm như thế nào?”
8
Từ Bằng bị lôi đến từ đường, chưa vào đến nơi đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết từ bên trong.
“Hạ phẩm là những người đàn ông không có khả năng sinh sản, chỉ có thể ở lại trong thôn để tập trung dương khí.”
Nói thật, tôi cũng đã lâu rồi không bước chân vào đây.
Mẹ tôi kể rằng trận tụ dương đã cải tạo rất nhiều lần.
Giờ chỉ cần đưa đàn ông vào, là có thể rút sạch dương khí trong người họ, tránh lãng phí.
Những sợi xích sắt thô to rủ xuống từ trần nhà, trên đó trói chặt nhiều người đàn ông gầy gò, xanh xao.
Những sợi xích ấy dường như đã cắm sâu vào máu thịt của họ, hút ra dòng dương khí màu vàng nhạt tụ lại trên trần nhà.
Bà Lục tiện tay múc một gáo nước bẩn, đổ vào miệng một người đàn ông.
“Chỉ cần họ còn sống, là có thể ép ra dương khí.”
“Anh cũng muốn thử không?”
Tôi chằm chằm vào mắt Từ Bằng, từng chữ từng chữ một : “Những người đàn ông ở đây, không biết họ ao ước như đến mức nào.”
Sắc mặt Từ Bằng tái nhợt, đột nhiên ta như nhận ra điều gì, chết lặng chằm chằm vào bụng mình.
“Các người, các người rốt cuộc đã gì tôi?”
“Cái bụng này không đúng, rõ ràng tôi không ăn nhiều đến thế, sao lại…”
Anh ta liều mạng vào bụng mình, may mà người trong thôn kịp thời giữ chặt tay chân ta lại.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng ta, sau đó mỉm : “Anh là thượng phẩm mà chúng tôi đã chọn kỹ lưỡng.”
“Trong bụng , dĩ nhiên đang mang thai của tôi.”
Từ Bằng không tin nổi hét lên, cả người giống như một xác chết, mặt trắng bệch.
9
Thời gian sắp đến, trong thôn bắt đầu chuẩn bị cho việc tôi tái tạo thân xác.
Mỗi ngày Từ Bằng đều như một xác sống, ngoan ngoãn uống thuốc.
“Chắc là đêm nay, các người trông coi cậu ta cẩn thận.”
“Tiểu Lăng, đã đến lúc uống nước hóa hồn rồi.”
Nghe lời bà Lục , trong mắt mẹ tôi tràn đầy niềm vui.
Nhưng chỉ trong chốc lát, bà ấy lại thoáng lộ ra vẻ xót xa.
“Nước hóa hồn uống vào, đau đớn đến không thể chịu nổi.”
“Nhưng chỉ có như , mới có thể nghịch chuyển âm dương, giành lấy cơ hội khôi phục lại thân xác.”
Tôi đứng bên cạnh không nhịn an ủi mẹ: “Không sao đâu mẹ, chỉ cần có thể vỡ lời nguyền trong thôn, sau này chúng ta sẽ có hy vọng.”
“Chút đau đớn này con không sợ, chỉ lo rằng lần này lại thất bại.”
Bà Lục vỗ nhẹ vai tôi: “Đừng nghĩ nhiều quá, thân thể cậu ta tốt lắm.”
“Tỷ lệ thành công rất cao.”
Nghe bà ấy , tôi mới yên tâm hơn.
Tối hôm đó, sau khi uống nước hóa hồn, cơ thể tôi đau đớn đến mức không ngừng run rẩy.
Ba hồn bảy vía dường như bị cưỡng ép rút ra khỏi cơ thể, mỗi tấc đều liên kết với xương thịt.
Cùng lúc đó, bụng Từ Bằng cũng bắt đầu có dấu hiệu chuyển dạ.
Nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt ta, tay chân đều bị trói chặt vào giường, không thể nhúc nhích.
Sau một thời gian dài, hồn phách của tôi cuối cùng cũng hoàn toàn thoát khỏi cơ thể.
Trưởng thôn dùng nhang khói dẫn tôi đến bên cạnh Từ Bằng.
Đến nước này, chỉ cần hồn phách của tôi nhập vào cơ thể ta, hòa vào trong bụng.
Sau khi tái sinh, tôi sẽ có một cơ thể mới.
Ánh mắt Từ Bằng đầy oán hận và sợ hãi khi tôi.
Tôi gật đầu với trưởng thôn, sau đó hồn phách liền bám chặt vào người đàn ông này.
Từng tấc một, tôi cảm nhận mầm thai mà tôi đã để lại trong bụng ta.
Nhưng khi tôi chuẩn bị hòa nhập với nó, hồn phách của Từ Bằng lại bắt đầu điên cuồng chống lại tôi.
Sức mạnh nuốt hồn của ta vô cùng lớn, như thể đã dưỡng bằng thuốc.
Nếu cứ tiếp tục như , không chỉ tôi không thể tái tạo thân xác, mà ngay cả hồn phách cũng sẽ bị nuốt chửng.
Dù sao đây cũng là cơ thể của Từ Bằng, tôi không thể gì nhiều.
Nhưng hồn phách của ta đã sớm bị nhuốm đầy dục vọng và tham lam, lẽ ra phải vô cùng yếu ớt mới đúng.
Tại sao lại trở nên mạnh mẽ như thế này?
Lúc này, trưởng thôn cũng nhận ra có điều không ổn.
“Không ổn rồi, Tiểu Lăng đang gặp nguy hiểm!”
Trong thế nguy cấp, trưởng thôn cởi khăn trên đầu, chỉ thấy trên đỉnh đầu bà ấy xuất hiện một đôi sừng trắng mịn.
“Rắc” một tiếng, trưởng thôn quyết tâm bẻ gãy một đoạn, nhét mạnh vào miệng của Từ Bằng.
10
Áp lực trên hồn phách của tôi ngay lập tức giải tỏa.
Nhân cơ hội này, tôi vội vã dung hợp với bào thai.
Mẹ tôi lấy một cái kéo đã nung đỏ, chọc một lỗ máu vào bên hông của Từ Bằng, đặt tôi, cỡ một khối thịt, vào dưỡng bằng tinh huyết.
Lần này, máu thịt tái tạo, sức mạnh tăng lên rất nhiều.
Tôi có thể cảm nhận linh hồn đang chảy trong cơ thể mình.
Chẳng mấy chốc, tôi dần dần duỗi tứ chi ra.
Trưởng thôn đưa tay sờ đỉnh đầu tôi, khi bà ấy chạm đến hai cái bướu sưng lên đó, cuối cùng bà ấy yếu ớt: “Tốt quá, Tiểu Lăng đã thành công rồi!”
Sau bao nhiêu lần tái tạo máu thịt, cuối cùng tôi đã đổi lại chân thân.
Huyết mạch của tộc chúng tôi ngày càng yếu đi, chỉ có thể ở nơi dương khí mạnh nhất mà sống.
Ngay cả những người trong tộc như chúng tôi khi ra ngoài cũng phải định kỳ trở về uống tụ dương đan để đảm bảo máu thịt linh hoạt.
Mọi người mãi bị kẹt trong thôn này, không thể hoàn toàn thoát thân.
Chỉ khi chúng tôi tái tạo lại máu thịt, mọc lại linh giác một lần nữa thì mới có thể sở hữu sức mạnh vỡ lời nguyền và thoát khỏi đây.
Tính theo thời gian, kiếp nạn mà thôn chúng tôi phải trải qua cứ vài năm một lần sắp đến rồi.
Nhưng vẫn còn nhiều tộc nhân chưa thể mọc ra linh giác.
Không biết trưởng thôn đã nghĩ ra cách giải quyết chưa.
Nhưng việc quan trọng trước mắt là cho loại thượng phẩm như Từ Bằng mang thêm vài cái thai nữa.
Mẹ tôi dùng canh nhân sâm để giữ mạng sống cho ta, vết thương đã khâu lại.
Lần này, tôi sẽ thỏa mãn lời bình luận mà ta từng đăng trên mạng.
“Một bầu tám đứa, sinh sớm càng tốt.”
Bạn thấy sao?