Khương Nhược Liễu kêu lên một tiếng.
"Tôi không có!"
"A! Bụng tôi đau quá!"
"Thanh Hà...!"
Mặt Tiêu Thanh Hà lập tức biến sắc, cúi xuống bế Khương Nhược Liễu chạy ra ngoài.
"Nhược Liễu, đưa em đi bệnh viện, cố lên nhé!"
Khi đi ngang qua tôi, ta lạnh lùng liếc tôi một cái.
"Bây giờ em hài lòng chưa?"
"Nếu ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho em!"
Nói xong, vội vàng bế Khương Nhược Liễu rời đi.
Khóe miệng tôi nhếch lên đầy giễu cợt, thật muốn xem ta sẽ "không tha" tôi thế nào?
Cùng lắm thì ly hôn thôi!
Một cuộc hôn nhân rắc rối thế này, tôi đã sẵn sàng từ bỏ từ lâu rồi.
10
Tiêu Thanh Hà cả đêm không về, ngày hôm sau tin đồn càng lan rộng.
Nhiều người đã thấy bế Khương Nhược Liễu vào bệnh viện.
Trong sân có vài người thích hóng chuyện đến hỏi tôi hình.
Tất cả đều bị tôi khéo léo từ chối, đây là chuyện riêng của gia đình tôi, không cần người khác bàn luận.
Bác hàng xóm thì lại mấy câu an ủi.
"Nhược Lan à, phụ nữ ấy mà, nếu có thể không đi đến bước đó thì cố mà tránh."
"Con thử chuyện nghiêm túc với đội trưởng Tiêu xem, lâu ngày cậu ta sẽ nhận ra điều tốt đẹp ở con."
Tôi mỉm mà không gì, đã ba năm rồi, nếu muốn thấy thì đã thấy từ lâu.
Chẳng qua là trong mắt ta đã có người phụ nữ khác, không còn muốn tôi nữa.
Buổi tối, Tiêu Thanh Hà ngồi đối diện tôi, trông có vẻ tiều tụy.
"Nhược Lan, tôi muốn chuyện với em!"
Điều phải đến cuối cùng cũng đã đến.
Tôi không lên tiếng, bình tĩnh chờ ta tiếp.
Anh ta ngập ngừng một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng:
"Nếu em đã biết hết rồi."
"Vậy chúng ta ly hôn đi!"
Tôi khép mắt lại, quả nhiên là như .
Trước đây còn mạnh miệng với tôi, 'Anh cưới em là chuyện cả đời’.
Giờ cuối cùng cũng không kìm nữa.
Mẹ tôi từng dạy, nếu sự thật không thể thay đổi, thì phải bình thản đón nhận, cố gắng tốt những gì mình cần lúc này, không nản lòng, bắt đầu lại từ đầu.
Tôi gật đầu, cầu toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà, cũng phải tranh thủ vì lợi ích của bản thân.
Vì là Tiêu Thanh Hà đề nghị ly hôn, nên thủ tục tương đối dễ dàng.
Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, tôi chuyển đến ký túc xá của cơ quan.
Bác hàng xóm tôi, thở dài một tiếng.
"Thanh Hà đúng là loạn, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận thôi."
Hối hận ư? Tôi không nghĩ , chắc là còn chưa kịp vui mừng thì có.
11
Tôi việc tại cửa hàng cung ứng, nửa tháng sau tôi lại thấy Tiêu Thanh Hà và Khương Nhược Liễu.
Hai người sóng bước bên nhau, vừa đi vừa vui vẻ.
Chị đồng nghiệp họ Lưu, sống ở khu tập thể quân đội, tiến lại gần tôi và nhỏ:
"Nhược Lan, tôi nghe hai người họ sắp kết hôn rồi."
"Nghe đâu đơn đăng ký kết hôn đã nộp lên rồi."
"Trong khu tập thể đầy lời ra tiếng vào, toàn là chửi bới hai người họ."
"Khương Nhược Liễu vừa mất chồng đã giành chồng người khác, đúng là chẳng ra gì."
"Đội trưởng Tiêu cũng liều thật, đến cả tiền đồ cũng không cần, muốn cưới một người bụng mang dạ chửa. Cô bảo ta nghĩ gì mà lại thích nuôi con người khác chứ?"
Thích gì ư? Thích cái thứ ta luôn khắc khoải trong lòng thôi.
Mà thường thì có rồi lại không biết trân trọng, bản chất tệ của đàn ông là thế đấy!
Hai người họ đang chọn đồ dùng cho đám cưới trước quầy hàng: chậu rửa mặt màu đỏ in chữ song hỷ, khăn gối đỏ tươi.
Nhìn thấy tôi, Tiêu Thanh Hà có phần lúng túng, còn Khương Nhược Liễu thì rất tự nhiên khoác tay Tiêu Thanh Hà, như để tuyên bố chủ quyền.
Tôi khẽ mỉm , có một câu chị Lưu không đúng: Tiêu Thanh Hà không phải bị Khương Nhược Liễu giành lấy, mà là ta sốt sắng muốn cưới ta.
Khương Nhược Liễu ngọt ngào Tiêu Thanh Hà :
"Thanh Hà, xem chúng ta nên mua ga trải giường nào đây?"
"Hay là để Nhược Lan gợi ý cho chúng ta nhé?"
"Nhược Lan, chúng tôi chuẩn bị cho đám cưới, thấy cái nào đẹp? Gợi ý chút đi."
Cô Lưu tức giận đến mức trợn mắt đứng bên cạnh, bĩu môi ra một bên.
Dù trong lòng vẫn có chút đắng cay, tôi cũng đã thông suốt, thứ không thuộc về mình thì cuối cùng cũng phải trả lại.
Vì , tôi mỉm gợi ý:
"Chọn cái màu đỏ có hoa mẫu đơn này đi, rất hợp lễ cưới!"
Tiêu Thanh Hà lúng túng gãi mũi, tránh ánh mắt tôi, không biết đang nghĩ gì.
Có lẽ là nhớ đến lúc chúng tôi kết hôn, khi ấy chỉ mua vài món đồ sinh hoạt thường ngày.
Hoàn toàn không có chút màu đỏ nào, chẳng thể hiện sự vui mừng của một lễ cưới.
"Được đấy! Thanh Hà, chúng ta lấy cái này nhé!"
"Cảm ơn nhé, Nhược Lan!"
Giọng của Khương Nhược Liễu cắt ngang dòng suy nghĩ của cả hai chúng tôi, Tiêu Thanh Hà cũng vừa lúc ngước lên tôi.
Bạn thấy sao?