Thôi Thì Anh Cưới [...] – Chương 4

Trong suốt buổi lễ, Khương Nhược Liễu khóc đến nát lòng, còn Tiêu Thanh Hà bận bịu lo liệu đủ mọi việc cho ta.

 

Sau lễ tang, Tiêu Thanh Hà vẫn luôn quẩn quanh bên Khương Nhược Liễu, hễ ta cần gì, ta đều lập tức đến giúp.

 

Từ đưa tiền, vé tàu, đến đồ ăn, không việc gì ta không .

 

Cả khu tập thể bắt đầu xuất hiện đủ loại lời ra tiếng vào.

 

Khi tan , tôi thấy một nhóm các chị các bác đang túm tụm lại tán gẫu.

 

Một người chị mở đầu câu chuyện:

 

"Này, mấy chị xem đội trưởng Tiêu sao thế? Sao cứ chăm chăm lo chuyện của Khương Nhược Liễu ?"

 

"Dạo này tôi thấy không biết bao nhiêu lần rồi, nào bổ củi, nào lấy nước, một ngày chạy qua nhà Khương Nhược Liễu đến hai ba lượt, chẳng khác gì ở rể nhà ta luôn rồi."

 

Mọi người lập tức rộ lên.

 

Một người chị khác .

 

"Chị không biết à? Trước khi Khương Nhược Liễu quen Chính Quốc, đội trưởng Tiêu đã có ý với ta rồi."

 

"Làm sao chị biết ?"

 

"Đội trưởng Tiêu có nhờ chồng tôi mai, ai ngờ chưa kịp mai thì bên đó Khương Nhược Liễu đã thành đôi với Hách Chính Quốc rồi."

 

"Vậy giờ Chính Quốc không còn nữa, đội trưởng Tiêu nhiệt thế này là muốn tiến tới với Khương Nhược Liễu sao?"

 

"Ai mà biết? Chỉ tội nghiệp cho Trần Nhược Lan, không biết ấy có trụ nổi không."

 

"Tôi thấy khó mà đấy!"

 

"Mấy chị đừng bậy, nếu đội trưởng Tiêu thật sự thì chẳng phải có vấn đề về phẩm hạnh sao?"

 

"Mấy chị thấy Trần sao mà nhịn giỏi thế nhỉ? Nếu là tôi, chồng mình mà ngày nào cũng chạy đi hầu hạ người khác, tôi đã xé mặt hai người họ rồi."

 

"Đúng thế, đúng thế! Thế này là quá đáng lắm rồi."

 

Tôi đứng phía sau lặng lẽ lắng nghe, không biết ai đó chợt kêu lên.

 

"Thôi đừng nữa!"

 

Mọi người lập tức im bặt, quay đầu thấy tôi, ai nấy đều có chút ngượng ngùng.

 

Những lời họ thực sự chạm đến tim tôi, đau dài chẳng thà đau ngắn, có những vấn đề cần phải giải quyết, trốn tránh mãi không phải cách.

 

Tôi để xe xuống, quay người bước về phía nhà Khương Nhược Liễu.

 

9

 

Quả nhiên Tiêu Thanh Hà đang bổ củi ở nhà Khương Nhược Liễu. Anh ta chỉ mặc một chiếc áo lót xanh lục của quân đội, cơ bắp săn chắc đầy sức mạnh, vai rộng eo thon, đôi chân thẳng tắp và dài miên man.

 

Củi đã bổ xong chất thành một đống, Khương Nhược Liễu đang cầm khăn lau mồ hôi cho ta. Tiêu Thanh Hà dịu dàng, ánh mắt tràn đầy cảm. Cảnh tượng ấy thật ấm áp và đẹp đẽ, họ đúng là rất xứng đôi!

 

Tôi bước vào sân, nghe thấy tiếng thì cả hai quay đầu lại.

 

Khương Nhược Liễu thoáng lộ vẻ lúng túng, còn trên gương mặt Tiêu Thanh Hà xuất hiện một thoáng ngỡ ngàng.

 

Tôi Tiêu Thanh Hà, từng từ từng chữ cất lên:

 

"Hay là chúng ta ly hôn, sống với ta đi!"

 

"Đúng lúc khỏi phải tốn công, có thể ba ngay lập tức."

 

"Con trai của Hách Chính Quốc có thể mang họ Tiêu của luôn."

 

Lời của tôi quả thật châm chọc đến cực điểm.

 

Gương mặt ta lập tức hiện lên sự giận dữ, cố nén lại mà lên tiếng:

 

"Em đang linh tinh gì ?"

 

Tôi khẩy, khóe miệng nhếch lên.

 

"Chẳng lẽ những gì em không phải sự thật à?"

 

"Hồi đầu lấy em chẳng phải vì người phụ nữ này sao?"

 

"Bây giờ Hách Chính Quốc không còn nữa, trở ngại duy nhất giữa hai người chính là em. Em có thể nhường chỗ cho ta ngay."

 

Anh ta nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, lớn tiếng ngắt lời tôi.

 

"Trần Nhược Lan, mối quan hệ giữa và Nhược Liễu là trong sạch, em đừng tùy tiện bôi nhọ người khác."

 

"Em cũng biết ấy đang mang thai, nhiều việc không thể tự . Chính Quốc không còn nữa, là đồng đội, có nghĩa vụ giúp đỡ ấy."

 

Trong sạch ư, dùng từ này để về họ, tôi chỉ thấy nực .

 

"Tiêu Thanh Hà, muốn tôi rõ ngày tháng không?"

 

"Chẳng phải đã với Khương Nhược Liễu: gì cho ta cũng sẵn lòng, chỉ cần ta hạnh phúc là sao?"

 

"Những lời này chẳng phải chính sao?"

 

"Bây giờ lại với tôi về sự trong sạch? Anh trong sạch chỗ nào?"

 

Bí mật trong lòng bị tôi vạch trần ngay trước mặt, ánh mắt Tiêu Thanh Hà lóe lên sự kinh hoàng và bối rối.

 

"Em... đều biết rồi sao."

 

Khương Nhược Liễu đứng bên cạnh không ngừng lau nước mắt.

 

"Đồng chí Trần, tôi và đội trưởng Tiêu thật sự không có gì, hiểu lầm rồi."

 

Nhìn dáng vẻ "hoa lê đẫm mưa" của ta, tôi chỉ thấy ghê tởm.

 

Những ngày qua dồn nén đã tìm lối thoát để bùng nổ.

 

"Khương Nhược Liễu, thấy đàn ông cứ vây quanh mình, có cảm giác thành tựu lắm đúng không?"

 

"Không chỉ lấy Hách Chính Quốc, lại còn có người vì hạnh phúc của mà sẵn lòng hy sinh hôn nhân của mình."

 

"Con người không thể vô liêm sỉ đến mức cái gì cũng muốn. Nếu đã không chọn Tiêu Thanh Hà lúc đầu, bây giờ càng không nên dính líu không rõ ràng với ta."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...