Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác chua xót, nước mắt trực trào, tôi vội cúi đầu để che giấu cảm .
Ăn sáng xong, hai chúng tôi mỗi người một hướng đi .
Buổi tối khi định bật bếp nấu ăn, tôi phát hiện bình gas vẫn chưa đổi, mà Tiêu Thanh Hà cũng không có ở nhà.
Tôi thở dài, vất vả buộc bình gas lên xe đạp, Vương hàng xóm thấy thì vội chạy đến giúp.
"Sao không để thằng nhóc Thanh Hà nhà cháu đi đổi? Lát nữa bơm đầy gas nặng hơn nữa, cháu đèo nổi không?"
Tôi lắc đầu: "Thanh Hà không có ở nhà ạ."
Cô Vương "Ôi trời!" một tiếng.
"Cái đầu óc tôi, lúc nãy thấy Khương Nhược Liễu tìm nó đi rồi."
Trong lòng tôi cảm thấy nghẹn lại, như có một cục bông nhét vào tim.
Cảm ơn Vương xong, tôi đạp xe đến trạm đổi gas.
Tình cờ tôi thấy Tiêu Thanh Hà và Khương Nhược Liễu trước trạm, một người giữ xe, một người bận rộn buộc bình gas.
Tôi dắt xe đứng tại chỗ, bình tĩnh họ phối hợp vừa vừa , vô cùng hòa hợp.
Trên mặt Tiêu Thanh Hà luôn nở nụ dịu dàng, ánh mắt không rời khỏi Khương Nhược Liễu.
4
Tâm trí tôi có chút trống rỗng, lòng dạ ngổn ngang, nhất thời không biết phải đối mặt với cảnh tượng trước mắt thế nào.
Khi họ bận rộn xong, ngẩng đầu lên thì thấy tôi đang đứng đó.
Cả hai đều hơi lúng túng, cuối cùng vẫn là Khương Nhược Liễu mở lời trước:
"Nhược Lan, cũng đến đổi bình gas à?"
"Mấy ngày nay Chính Quốc đi nhiệm vụ, không có ở nhà. Tôi không khiêng bình gas nổi nên đành phiền đội trưởng Tiêu giúp."
"Cô không để ý chứ?"
Tiêu Thanh Hà cũng về phía tôi, trên mặt lại thay ngay vẻ lạnh lùng như băng.
Tôi lắc đầu không gì, thật ra tôi muốn là tôi để tâm, tôi rất để tâm.
Người đàn ông mới tối qua còn thân mật với tôi, sao hôm nay đã quay ngoắt như biến thành người khác?
Chẳng lẽ ta biết đổi mặt như diễn Xuyên Kịch sao?
Hóa ra chuyện dục và của đàn ông có thể dễ dàng tách rời như .
Khi tôi bước ngang qua, ta quay về phía Khương Nhược Liễu, giọng dịu dàng:
"Để tôi đưa em về trước!"
Khi bình gas bơm đầy, trong đầu tôi vẫn toàn là hình ảnh vừa rồi, một mớ hỗn độn.
Tôi không thể phân định rõ rốt cuộc ta là chồng của ai, và ai mới là vợ của ta?
5
Khi về đến nhà, trong phòng vẫn không có ai, tôi cũng không còn tâm trạng để nấu ăn nữa.
Nghĩ rằng ta chắc đã có chỗ để ăn rồi.
Mãi đến hơn 8 giờ tối, Tiêu Thanh Hà mới về nhà, tôi cảm thấy cần phải chuyện với ta.
"Anh ở nhà Hách Chính Quốc đến giờ này luôn sao?"
Anh ta nhạt nhẽo đáp "Ừ" một tiếng rồi không gì thêm.
Cân nhắc hồi lâu, tôi mới lại mở lời.
"Chính Quốc không ở nhà, vẫn nên về sớm một chút để tránh lời ra tiếng vào."
Ánh mắt lập tức ánh lên sự lạnh lùng, giọng lạnh lẽo:
"Trần Nhược Lan, em có ý gì?"
"Nhược Liễu là một yếu đuối, khác với em. Em là người xuất thân từ nông thôn, thể chất rất khỏe mạnh."
"Cô ấy không gánh , cũng không xách nổi. Anh là đồng đội của Chính Quốc, giúp ấy một chút chẳng phải là điều nên sao?"
"Chính vì có những người suy nghĩ bẩn thỉu như em mà mới có lời đàm tiếu đấy."
Thì ra trong lòng ta, yếu đuối mỏng manh cũng là một sự xinh đẹp, còn xuất thân nông thôn lại trở thành khuyết điểm của tôi.
Quả nhiên, thì gì cũng đúng, không thì gì cũng sai.
Những lời của ta khiến tôi nghẹt thở, một cảm giác ấm ức mãnh liệt dâng lên trong lòng.
"Em chỉ có ý tốt nhắc nhở thôi, sao lại biến thành kẻ suy nghĩ bẩn thỉu thích đàm tiếu rồi?"
"Có phải đã quên mình là chồng của ai rồi không?"
Anh ta quay sang tôi, khẩy một tiếng:
"Nói tới lui, chẳng phải vì em đang ghen tị với Nhược Liễu sao?"
"Em có điểm nào hơn ấy không?"
"Hai người các em vốn không cùng một đẳng cấp, hoàn toàn không thể so sánh ."
Ngực tôi như bị đè nén, lời phản bác tuôn ra không kịp nghĩ:
"Nếu đã coi thường em như , ban đầu sao còn cưới em?"
Anh ta thẳng vào mắt tôi hồi lâu rồi mới lên tiếng mỉa mai:
"Cưới em dĩ nhiên là đã có sự cân nhắc của tôi, em cũng không từ chối đó thôi?"
Đúng là lời cũng có thể người mà!
Phải rồi! Lúc đó tại sao tôi lại không từ chối?
Nếu biết trước ta đã người khác, tôi nhất định sẽ không sống cuộc đời nhục nhã thế này.
6
Trong lòng thật sự rất thất vọng, lúc này bụng dưới bên phải của tôi bất ngờ đau dữ dội, cơn đau ùn ùn kéo tới.
Trán đổ tôi mồ hôi lạnh, ôm bụng đau đớn cuộn mình trên ghế.
Anh ta thấy tôi không ổn, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
"Em sao ?"
"Chỉ cãi nhau vài câu mà em tức đến thế luôn à?"
Bạn thấy sao?