Đúng , khi Cố Vị Xuyên gọi điện cho tôi thì tôi đang ở đồn cảnh sát. Lý do là vì tôi cầm compa đ.â.m vào tay của chủ gia đình nơi tôi nhận gia sư vì ông ta táy máy tay chân quấy rối tôi, sau đó ông ta tức giận đá tôi lăn từ cầu thang xuống.
Khi tôi sắp ngất đi thì ông ta đè lên người tôi và định cưỡng bức tôi, may mà học trò tôi dạy đã gọi cảnh sát.
Sau khi lấy lời khai xong thì tôi cảm thấy kiệt sức. Tôi đứng ở góc phố dòng người qua lại, không hiểu sao trong lòng tôi dâng lên cảm giác độc và hụt hẫng vô cùng.
Tôi đến phòng khám xử lý vết thương trên người rồi mang theo thuốc về phòng trọ đối diện trường mà tôi , sau đó thấy một cái bóng đen đang ngồi ở cửa.
Sắc trời đã tối, cơ thể cao lớn của Cố Vị Xuyên ngồi xổm trước cửa nhà tôi, ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt . Anh đang chơi game, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu về phía tôi, sau đó đột nhiên đứng dậy. Tôi thấy gương mặt lạnh lùng của , toàn thân toát ra sự tức giận, hỏi tôi: "Đã xảy ra chuyện gì ?"
Tôi , tôi không biết cảm và vẻ mặt của mình vào khoảnh khắc đó như thế nào, chỉ hỏi : "Sao cậu lại đến đây?"
Trong lòng tôi tính nhẩm khoảng cách từ nhà họ Cố đến thành phố A, gần như là đã lên đường tới đây ngay sau khi cúp điện thoại.
Cố Vị Xuyên ngẩn ra một lúc, sau đói giả vờ bình thản : "Tôi không thấy vẻ mặt của cậu lúc đó thế nào, A Thù. Tôi muốn là người đầu tiên báo cho cậu biết tin tôi đậu đại học A, tôi không biết cậu sẽ có biểu cảm như thế nào nếu chỉ qua điện thoại, nên tôi mới đến đây."
Vào giây phút đó, đột nhiên tôi hiểu cảm giác ấm ức của .
Vì tôi nên mới ở lại nước, vì tôi nên người kiêu ngạo như cậu ấm nhà họ Cố mới chịu đựng, tham gia các lớp học thêm suốt một năm trời chỉ để vào cùng một trường đại học với tôi, thế khi nghe tin qua điện thoại tôi lại lạnh lùng như , chỉ còn cách tự tìm đến thôi.
Tất cả chỉ là vì muốn nghe tận tai tôi chúc mừng .
Chỉ là muốn xem tôi sẽ có biểu cảm gì khi nghe tin đậu vào trường đại học của tôi.
May thay, bóng đêm đang kéo đến đã tạo cho tôi một vỏ bọc rất hoàn mỹ, tôi nén những giọt nước mắt của mình vào trong, sau đó ngẩng đầu , nhẹ nhàng mỉm rồi : "Chúc mừng cậu nhé, Cố Vị Xuyên."
6.
Cố Vị Xuyên ở lại thành phố A vài ngày. Anh cùng tôi đi lời khai, đưa tôi đi bệnh viện, tìm người đánh tên đàn ông đó một trận ở chỗ không có camera.
Cuối cùng, sau khi đi theo giúp tôi tìm một công việc mới xong thì cũng đến lúc không thể không về, tiệc mừng đậu đại học của sắp bắt đầu, dì Cố đã thúc giục rất nhiều lần rồi.
Tôi tiễn ra sân bay. Tại đó vẫn với tôi, ánh mắt tôi đầy chăm như thể có ngàn lời muốn , cuối cùng chỉ thở dài, : "Thôi, A Thù, chờ tôi đến tìm cậu nhé."
Tôi cứ đứng mãi ở sân bay cho đến khi xong mọi thủ tục, cho đến khi chiếc máy bay chở bay lên bầu trời, dần dần trở thành một chấm trắng giữa những tầng mây.
Tôi biết, Cố Vị Xuyên sẽ không đến đại học A tìm tôi nữa.
Lúc nhận cuộc gọi của là một tuần sau, giọng ở đầu dây bên kia không có chút cảm nào: "Cậu đã biết từ đầu rồi phải không?"
Tôi im lặng.
Bạn thấy sao?