Thói Quen Sai Lầm – Chương 7

Tôi dời mắt đi, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Cốc Hàm đang sóng vai với ở giữa sân khấu, ánh mắt ấy đi theo ánh mắt của Cố Vị Xuyên rồi dừng lại ở chỗ tôi, dưới ánh đèn sáng ngời và những dải pháo giấy rực rỡ, tôi thấy ấy cúi đầu, niềm vui và hạnh phúc trong đôi mắt rạng ngời đó phai đi từng chút từng chút.

Cô ấy thích Cố Vị Xuyên, rất thích .

Tối hôm đó là lần đầu tiên tôi mơ thấy một cơn ác mộng, mơ thấy cảnh mà đã lâu rồi tôi không còn mơ thấy nữa.

Là cảnh tượng Cố Vị Xuyên tỏ với tôi lần đầu tiên vào năm mười sáu tuổi, tôi với vẻ buồn bã mất mát, : "Cậu không hiểu." Rồi sau đó lùi về sau từng chút từng chút một, nếu là lúc trước thì tôi chỉ lạnh lùng lùi về phía sau, không hiểu sao khi sắp biến mất ở lần này, đột nhiên tôi lại bước tới níu lấy .

Nhưng tôi không níu , mà lại mở ra một cánh cửa.

Là mùa hè năm tôi sáu tuổi, khi tôi mở cửa nhà sau khi về từ nhà trẻ.

Đằng sau cửa là màu m.á.u bao trùm khắp nơi, là người mẹ đã c.ắ.t c.ổ tay tự sát và người bố bị bà chặt thành từng khúc của tôi, vết m.á.u tràn từ nhà bếp lên tới tận cửa phòng khách, cứ như muốn bao phủ cả cuộc đời tôi.

Sau khi giật mình tỉnh giấc thì tôi không ngủ lại nữa, tôi mặc thêm áo khoác rồi đi xuống lầu. Lúc tìm một một lon bia trong tủ lạnh rồi ngồi trên sân thượng, tôi nghe thấy tiếng của Cố Vị Xuyên.

"A Thù?"

Tôi quay đầu lại, tôi với vẻ mặt phức tạp, ánh mắt dời từ lon bia trên tay tôi sang gương mặt tôi, khựng lại một lúc rồi hỏi: "Không vui à?"

Tôi không gì, mở lon bia ra, tiếng bọt khí vang lên trong chốc lát. Cố Vị Xuyên ngồi xuống bên cạnh tôi, giọng trầm thấp và dịu dàng, hỏi tôi: "Có chuyện gì , có cần tôi cho cậu mượn vai không?"

Tôi , ngẩng đầu ánh trăng trên bầu trời, trăng sáng sao thưa, gió đêm hiu hiu, tôi uống một ngụm bia rồi nhẹ nhàng bâng quơ: "Cố Vị Xuyên, Thẩm Cốc Hàm thích cậu đấy."

Anh khựng lại, cơ thể cứng đờ, phải một lúc sau mới thả lỏng lại. Anh đưa tay lấy lon bia trong tay tôi, không phủ nhận mà chỉ ngửa đầu uống một ngụm lớn, sau đó : "Nhưng tôi lại không thích cậu ấy."

5.

Lúc Cố Vị Xuyên lên lớp mười hai thì tôi đã tới đại học A rồi.

Trước khi đi, Cố Vị Xuyên hứa hẹn chắc nịch với tôi rằng: "A Thù, cậu chờ tôi nhé, nhất định tôi sẽ đến tìm cậu."

Đại học A rất tốt, xưa nay tôi vốn đã quen với việc một mình. Lúc mới vào trường, mỗi tối Cố Vị Xuyên đều tranh thủ thời gian để gọi điện cho tôi, hỏi tôi xem có đủ tiền tiêu không, hay có ai bắt nạt tôi không...

Thỉnh thoảng còn giả vờ hỏi bâng quơ về tỷ lệ nam nữ trong lớp chúng tôi: "Tôi nghe ngành toán học toàn là con trai thôi đúng không, lớp cậu có bao nhiêu người A Thù?"

Hỏi xong lại than thở: "Cậu đừng tìm một tri kỷ trước khi tôi đến đấy nhé."

Tôi chẳng buồn để ý đến .

Sau này, những cuộc gọi của không còn là mỗi ngày một cuộc nữa, mà từ một tuần hai ba cuộc giảm xuống còn một tuần một cuộc, rồi hai tuần một cuộc, có lẽ là do áp lực học tập ở lớp mười hai tăng lên.

Trong khoảng thời gian đó tôi có về nhà một lần vì đã đổi mùa, tôi về để lấy quần áo mùa đông.

Vào ngày tôi về, Thẩm Cốc Hàm cũng ở nhà họ Cố. Khi tôi đi ngang qua phòng khách rồi đi ngang qua đình hóng gió trong vườn, nơi mà ấy và Cố Vị Xuyên đang ngồi, tôi thấy sách vở chất chồng bày đầy bàn đá, còn hai người họ thì ngồi đối diện nhau, cúi đầu thảo luận về một bài toán trong cuốn tập nháp.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...