Cô ấy tôi với vẻ ngỡ ngàng.
Sau khi Cố Vị Xuyên hỏi câu đó, ấy mới hoàn hồn, thu lại tầm mắt rồi gượng gật đầu, đưa chiếc ô trong tay cho , sau đó hết tôi rồi Cố Vị Xuyên, : “Vậy mình đi trước nhé.”
Cố Vị Xuyên hờ hững ừ một tiếng, sau đó nhận lấy chiếc ô rồi đi đến bên cạnh tôi, dùng hơn nửa chiếc ô để che trên đầu tôi, sau đó thúc giục: “Đi thôi đi thôi.”
Tôi ngừng lại một lúc rồi mới bước vào màn mưa cùng Cố Vị Xuyên, đi một đoạn, tôi đột nhiên quay đầu lại, thấy Thẩm Cốc Hàm không biết vì sao vẫn còn đứng tại chỗ, hướng mắt theo chúng tôi xuyên qua màn mưa dày đặc này.
Mưa bụi mù mịt, tôi không rõ biểu cảm của Thẩm Cốc Hàm, chỉ thấy dáng người đơn mảnh mai của ấy. Tôi quay đầu lại, hỏi Cố Vị Xuyên: “Cô đó tìm cậu có việc gì thế?”
Cố Vị Xuyên nhún vai, dáng vẻ chẳng mấy quan tâm, : “Cậu ấy cùng lớp học thêm với tôi, đến hỏi tôi có muốn đi chung không.”
Tôi khựng lại: “Cậu đi học thêm từ bao giờ thế?”
Hỏi đến đây, không biết vì sao trông lại hơi ngượng ngùng, rồi sự ngượng ngùng đó lại biến thành giận dỗi, tôi với vẻ tức tối, phàn nàn: “Ai bảo thành tích học tập của cậu tốt như gi! Hơn nữa năm sau thi đại học rồi, nếu tôi không tranh thủ đi học thêm thì chắc chắn sẽ bị cậu bỏ rơi trong kỳ thi đại học.”
Tôi màn mưa trắng xóa, mà vẻ mặt không thay đổi: “Ai bảo cậu ngốc gì.”
Cố Vị Xuyên giơ tay giả vờ như muốn đánh tôi, chiếc ô đó vẫn che vững vàng trên đầu tôi.
Tôi rũ mi, khẽ buông tiếng thở dài.
4.
Kết quả xét tuyển thẳng có nhanh hơn tôi tưởng rất nhiều.
Khi thông báo tin vui dán lên bảng thông báo của trường, Cố Vị Xuyên mới biết tin này.
Lúc đến tìm tôi, trông có vẻ rất tức giận. Lúc đó tôi đang đọc "Phân tích hàm số", từ cửa sổ căn phòng mà nhà họ Cố dành riêng cho bà ngoại tôi ở tầng hai, tôi có thể thấy rõ vẻ mặt tức giận của Cố Vị Xuyên khi đến tìm tôi.
Có lẽ đang tức giận vì tôi chưa bao giờ với về việc tuyển thẳng này.
Tôi đứng bên cửa sổ xuống, thấy đi thẳng một mạch đến dưới lầu, dáng vẻ hùng hùng hổ hổ như đang tìm ai đó để tính sổ, không biết tại sao khi đến dưới lầu, lại dừng lại. Anh đứng đó rất lâu rồi đột nhiên đi hái lá cây bên cạnh, sau một hồi tàn , nơi đó chỉ còn lại những chiếc lá rơi rụng đầy đất. Đến lúc này, mới hít sâu một hơi rồi nhấc chân bước lên cầu thang.
Tôi cầm sách quay lại bàn học, cho đến hai phút sau, tôi mới nghe thấy tiếng gõ cửa.
Sau khi mở cửa ra, tôi phát hiện vẻ mặt Cố Vị Xuyên đã trở lại như bình thường, gần như không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của sự tức giận như trên đường tới đây. Anh tôi, nở một nụ trông rất giả, : "Tôi thấy thông báo của trường rồi, tuyển thẳng vào đại học A, sao cậu không trước với tôi thế, cũng chúc mừng cậu nhé, A Thù."
Cố Vị Xuyên dừng lại một lúc, sau đó mới vờ như không sao, hỏi tôi: "Vậy khi nào thì cậu đến trường báo danh? Không học lớp mười hai luôn đúng không.”
Cho dù rất lâu về sau, tôi vẫn nhớ dáng vẻ của Cố Vị Xuyên lúc đứng trước mặt tôi chúc mừng, giọng của như đang cố nén sự khổ sở, cố tỏ ra như không có gì.
Bạn thấy sao?