Nhưng tôi rất ít khi trả lời , khi chụp cho tôi xem bài kiểm tra toán 98 điểm vừa đủ tiêu chuẩn, tôi chỉ đáp lại một câu là ngốc thế.
Vậy mà vẫn không giận, còn đắc chí là mình đã đạt tiêu chuẩn rồi, đề kiểm tra lần này rất khó, cả lớp chỉ có mười tám trên trung bình thôi.
Tôi lại kéo đến tin nhắn vào ngày đầu tiên tôi rời đi, xác nhận lại một lần nữa, trong cuộc trò chuyện của chúng tôi chưa từng xuất hiện cái tên Thẩm Cốc Hàm này.
Chỉ là ngày đầu tiên có nhắc đến việc đi bơi, sau đó chụp một tấm ảnh đi ăn thức ăn nhanh nhiều calo, than thở với tôi rằng mệt quá.
Tôi ngừng lại một lúc.
Người có thể lải nhải cả đống chuyện, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ với tôi như Cố Vị Xuyên, mà chưa từng nhắc tới Thẩm Cốc Hàm với tôi.
3.
Lần đầu tiên tôi gặp Thẩm Cốc Hàm là vào ngày tôi trở về trường sau cuộc thi.
Lớp học của chúng tôi ở tầng một, lúc tôi vừa bước lên hành lang bên ngoài lớp học là bầu trời vốn đang trong xanh bỗng nhiên đổ cơn mưa tầm tã, hạt mưa to như hạt đậu liên tiếp rơi xuống nền xi măng, rồi kéo nhau lan ra khắp vùng, nhanh chóng nối thành một chuỗi mây mưa trắng xóa phủ khắp thành phố.
Tôi không vào lớp ngay mà vào phòng giáo viên ở một lúc, nghe giáo về việc tuyển thẳng trong kỳ thi đại học vì tôi đã kiếm rất nhiều điểm để giành huy chương vàng trong cuộc thi lần này.
Vừa ra khỏi văn phòng của giáo, đúng lúc chuông hết tiết vang lên, tôi thấy Thẩm Cốc Hàm trên hành lang trở về lớp học.
Cô ấy cầm một chiếc ô trong tay, đứng quay lưng về phía tôi, còn Cố Vị Xuyên thì đứng đối diện ấy.
Thật ra rất ít khi tôi thấy Cố Vị Xuyên có dáng vẻ lơ đễnh như , vẻ mặt rất thờ ơ, đứng đối diện Thẩm Cốc Hàm với vẻ buồn chán, khẽ nhíu mày, có vẻ như đang mất kiên nhẫn, vào lúc Thẩm Cốc Hàm đưa ô cho thì giơ tay đẩy ra.
Sau đó ngước mắt lên, thấy tôi đang đứng ở đầu hành lang.
Ánh mắt Cố Vị Xuyên tỏa sáng, khóe môi nhếch lên, gần như ngay lập tức đẩy Thẩm Cốc Hàm ra rồi sải bước đi nhanh đến trước mặt tôi, trong giọng không giấu sự vui vẻ, có thể nhận ra tâm trạng hân hoan của , hỏi: “Vạn Thù, cậu về rồi à? Kết quả cuộc thi thế nào?”
Tôi gật đầu với , trả lời: “Cũng ổn, đứng nhất.”
Cố Vị Xuyên lập tức rộ lên, gương mặt đẹp trai rạng ngời, trông đầy kiêu ngạo và tự phụ như thể người đạt giải nhất là , : “Tôi biết ngay mà, chúng ta đi ăn mừng nhé?”
Tôi từ chối một cách lạnh nhạt: “Mưa rồi, lát nữa tôi còn phải tới văn phòng của thầy tổng chủ nhiệm để lấy đơn xin nữa.”
Cố Vị Xuyên không để ý: “Mưa to thế này, văn phòng của lão Vương còn cách khu phòng học của chúng ta hai tòa nhà, để tôi đi cùng cậu nhé.” Nói xong khựng lại một chút như sực nhớ ra điều gì đó, sau đó quay người với Thẩm Cốc Hàm không biết đã quay đầu lại từ lúc nào, đang đứng lẳng lặng tại chỗ chúng tôi: “Này, gì đó ơi, cho chúng tôi mượn ô không?”
Tôi ngước Thẩm Cốc Hàm, lần đầu tiên gặp trực tiếp Thẩm Cốc Hàm bè xung quanh Cố Vị Xuyên khen ngợi hết lời.
Cô ấy rất đẹp, cho dù sau này tôi đã gặp vô số vẫn phải thừa nhận, Thẩm Cốc Hàm đẹp đến nỗi khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Thẩm Cốc Hàm có khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh tế và làn da trắng đến phát sáng, càng nổi bật đôi mắt đen láy, hàng mi vừa dài vừa dày như rừng cây che khuất ánh mắt hụt hẫng của ấy.
Bạn thấy sao?