Thói Quen Sai Lầm – Chương 2

Bố mẹ tôi là thanh mai trúc mã, ở bên nhau từ năm mười sáu tuổi, mọi người xung quanh đều không có nào đẹp hơn của họ.

Nhưng đến năm tôi năm tuổi, người bố hiền lành trung hậu trong mắt tôi lại rơi vào bể không thể cứu vãn với học trò mười tám tuổi của mình, vì muốn ở bên ta mà ông đã dùng mọi thủ đoạn để ép mẹ tôi ly hôn.

Bọn họ cãi nhau suốt một năm, đến khi tôi sáu tuổi thì mẹ tôi dùng d.a.o nhà bếp để g.i.ế.c chồng mình, sau đó cũng dùng chính con d.a.o đó cắt đứt mạch của mình để tự sát.

Chờ đến khi tôi đưa từ nhà trẻ về thì m.á.u đã chảy từ phòng khách đến tận cửa, giáo đứng sau lưng tôi hét lên thảm thiết, sau đó ngất đi vì sợ.

Chỉ có tôi đứng tại chỗ, cúi đầu dòng m.á.u chảy đến bên chân mình, tay nắm dây đeo balo, trên đó có treo một bông hoa hồng nhỏ do giáo khen tặng, ban đầu tôi định tặng nó cho mẹ.

Lúc đó bố mẹ tôi đã cãi nhau một năm rồi.

Tôi muốn với mẹ rằng, dù bố không tặng hoa cho mẹ nữa, sau này vẫn còn con tặng cho mẹ.

Nhưng đáng tiếc, mẹ tôi không thể nghe thấy nữa.

Sau đó tôi bà ngoại đón về, sống cùng bà ở nhà họ Cố.

Rồi tôi gặp Cố Vị Xuyên.

2.

Cố Vị Xuyên tôi không hiểu.

Khi chúng tôi học bài "chim công bay về phía Đông Nam", Cố Vị Xuyên đọc đến đoạn:

“...Hài tơ đà thoát đôi chân,

Hồ xanh nhảy, dứt duyên trần từ nay.

Khanh nghe tin thoắt rụng rời

Minh, dương hai ngả khôn vời trông theo.

Ngoài sân từng bước đăm chiêu,

Cành đông nam, buộc thừng vào cổ ai...”

Sau đó rất thổn thức, nằm gục trên bàn hỏi tôi: “Vạn Thù, cậu xem là gì?”

Tôi hơi khựng lại, kiên nhẫn trả lời : “Dopamine, endorphin, phenylethylamine, norepinephrine, hormone thùy sau tuyến yên... Cả đời người đều bị những nội tiết tố này điều khiển.”

Cố Vị Xuyên tôi với ánh mắt phức tạp.

Nghĩ ngợi một lúc, tôi lại bổ sung thêm: “Nhưng những loại nội tiết tố trong cơ thể người này thường sẽ tiết ra nhiều nhất trong khoảng từ sáu đến mười tám tháng, sau đó sẽ dần biến mất qua từng ngày, chỉ khi gặp đối tượng mới thì mới có thể kích thích lại những chất nội tiết đó.”

Không biết vì sao Cố Vị Xuyên lại tức giận, : “Tôi thì không bao giờ như đâu.”

Tôi quay đầu đi, không để ý tới nữa.

Ai cũng , trước khi gặp đối tượng tiếp theo khiến mình rung thì luôn thề thốt rằng mình sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ.

Cũng giống như bố tôi .

Hoặc như lần đầu tiên tôi nghe bè của Cố Vị Xuyên nhắc đến cái tên Thẩm Cốc Hàm.

Thực ra bè của Cố Vị Xuyên chưa bao giờ thích tôi, có thể là vì tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi, người thân duy nhất của tôi lại là người giúp việc của nhà họ Cố, và tôi lại giả vờ không thấy cảm và sự cúi đầu nhún nhường của Cố Vị Xuyên suốt bao năm qua.

Bọn họ đều nghĩ tôi ranh mãnh tâm cơ, rằng đó là trò lạt mềm buộc chặt, ai ai cũng thấy bất bình thay cho Cố Vị Xuyên.

khi bên cạnh Cố Vị Xuyên xuất hiện một xứng đôi vừa lứa với sau bao nhiêu năm, lập tức có vô số bè xung quanh dùng cách trêu cợt bóng gió để nhắc cho tôi biết đến sự hiện diện của ấy.

Họ Thẩm Cốc Hàm khác với những từng vây quanh Cố Vị Xuyên trước kia, ấy là người rất dịu dàng, rất tốt bụng, hơn nữa còn môn đăng hộ đối với .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...