Tôi nuốt tất cả những lời định vào trong, lặng lẽ nghe . Anh ngửa đầu bầu trời đêm, giọng điệu vừa thổn thức vừa cảm khái: "Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã thích cậu rồi, khi đó tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi không rời xa cậu."
"Và tôi vẫn luôn như , kể từ lúc chúng ta đưa ra lời hẹn kia vào năm tốt nghiệp cấp ba, mỗi ngày mỗi năm tôi đều ngóng trông tốt nghiệp sớm một chút, để tôi có thể đứng trước mặt cậu, kiên định với cậu rằng trái tim tôi chưa bao giờ thay đổi, tất cả chấp niệm của tôi đều là cậu."
Cố Vị Xuyên đến đây rồi khẽ bật , sau đó lắc đầu, quay sang tôi, trong bóng đêm mờ ảo, gương mặt tuấn và giọng của đều rất dịu dàng: "Nhưng đến cuối cùng, khi sắp tốt nghiệp, tôi lại không thể ra câu ấy ."
Anh hỏi tôi: "Cậu còn nhớ Thẩm Cốc Hàm không?"
Tôi : "Nhớ."
Anh "ừm" một tiếng, tiếp tục với tôi: "Năm đó khi tôi muốn theo cậu đến trường đại học A, ấy cũng từ bỏ cơ hội ra nước ngoài để theo tôi đến đó. Sau này khi tôi ra nước ngoài, ấy lại ra nước ngoài theo tôi."
"Có phải là ngốc nghếch lắm đúng không? Tôi luôn lạnh lùng xa cách với ấy, chưa từng tỏ thái độ thân thiện với ấy, ấy vẫn luôn theo sau tôi."
"Cô ấy với tôi thế này, “Cố Vị Xuyên, cậu có chấp niệm của mình thì tớ cũng có chấp niệm của tớ”. Sau đó tôi bị gãy chân, thật ra là rất nặng, mà một tiểu thư đích thực chưa từng chạm tay vào việc nhà như ấy, ngày nào cũng đến nấu ăn, dọn dẹp vệ sinh cho tôi, giúp tôi chuẩn bị mọi thứ kể cả đồ dùng tắm rửa, cho đến khi tôi có thể xuống giường."
Nước mắt mắt tôi mờ đi, tôi không gì, mãi đến khi giọng của tiếp tục vang lên bên tai tôi, : "Lần này nghe tin bà ngoại cậu gặp chuyện, trước khi tôi về nước, ấy đứng trước mặt tôi rưng rưng nước mắt. Cô ấy không câu nào dư thừa, chỉ để lại một câu rằng, Cố Vị Xuyên, thôi, em từ bỏ rồi, em không chờ nữa."
"Cô ấy , cũng có cuộc sống mà đang theo đuổi mà, đúng không?"
Tôi quay đầu Cố Vị Xuyên, còn thì vẫn ngước bầu trời đêm, góc nghiêng của trông rất cứng cỏi và tuấn, lại mang theo cảm giác ưu thương mơ hồ, với tôi: "A Thù à, ngay khoảnh khắc đó, bỗng dưng tôi thấy đau lòng lắm."
Nói đến đây Cố Vị Xuyên bắt đầu im lặng, đến cuối cùng mới quay đầu tôi, từ khóe môi cho tới ánh mắt vẫn là nụ dịu dàng mà tôi quen thuộc.
Nhưng lại lạ lẫm và xa xôi vô cùng, Cố Vị Xuyên với tôi: "A Thù, thật ra lần tôi bị gãy chân, cậu đến Mỹ mà không đến gặp tôi, tôi đã nghĩ đến việc từ bỏ rồi. Nhưng tôi theo đuổi cậu quá lâu, lâu đến mức không phân biệt đó là chấp niệm hay chỉ là một thói quen, thói quen sai lầm này sớm muộn gì cũng phải sửa lại, có đúng không?"
Cuối cùng : "Tôi không chờ cậu nữa, A Thù, tôi phải sống cuộc đời của riêng mình rồi, tôi muốn cho bản thân và Thẩm Cốc Hàm một cơ hội, ấy là một tốt, tôi không muốn bỏ lỡ ấy."
"Về lời hứa của chúng ta, xin lỗi, A Thù, tôi đành thất hứa ."
"Đây là lần cuối cùng tôi xuất hiện trước mặt cậu.”
Dù Cố Vị Xuyên rời đi rất lâu rồi, tôi vẫn ngồi trên ban công như cũ.
Gió đêm thổi qua từng đợt, rõ ràng không lạnh tôi lại không ngừng run rẩy.
Tôi nghĩ thật may mắn, may mà là tôi chưa ra những lời đó.
Không biết vì sao, đột nhiên tôi nhớ lại chuyện từ rất lâu trước đây.
Có lẽ là vào năm bảy tuổi, vì quái gở và lạnh lùng nên tôi không có người nào ở trường, không có đứa trẻ nào muốn chuyện với tôi.
Chỉ có Cố Vị Xuyên, ngày nào cũng đi theo sau tôi, hỏi rằng có phải tôi không vui đúng không.
Nhưng tôi chưa bao giờ để ý đến .
Cho đến một tiết thể dục năm bảy tuổi, tôi bị một đứa trẻ mập đẩy xuống từ xà đơn, đầu gối chảy m.á.u đầm đìa, tất cả những nhỏ khác đều hoảng sợ luống cuống không biết gì.
Bạn thấy sao?