Thói Quen Sai Lầm – Chương 11

Lúc đó tôi xin cơ hội đến trường đại học Columbia để giao lưu một tuần, đó là ngày thứ hai tôi đến Mỹ, và tôi không cho Cố Vị Xuyên biết chuyện này.

Mà tôi cũng không có ý định đến tìm .

Ngày thứ ba tôi nhận cuộc gọi từ Cố Vị Xuyên, gọi vào số điện thoại tạm thời tôi dùng ở Mỹ. Tôi không gì, đầu dây bên kia truyền đến tiếng thật khẽ của . Một lúc lâu sau, mới nhẹ nhàng hỏi tôi: "Cậu đang ở Mỹ phải không?"

Tôi “ừ” một tiếng.

Anh : "Tôi thấy bài đăng trên vòng bè của Hà Tường. Cậu ấy học ở đại học Columbia và rằng cờ gặp người cũ đến từ Bắc Kinh. Tôi thấy cậu trong ảnh chụp, A Thù."

Hà Tường là học cấp ba của tôi và Cố Vị Xuyên tôi không thân với cậu ấy lắm, chỉ là ở nơi đất khách quê người, khi cậu ấy cờ gặp tôi thì cảm thấy rất bất ngờ. Chúng tôi trò chuyện một chút, và tôi không biết cậu ấy đã chụp ảnh tôi từ lúc nào.

Một lúc sau, lại hỏi tôi: "Cậu đã đọc email tôi gửi chưa?"

Tôi ngập ngừng rồi : "Tôi đọc rồi."

Anh lại im lặng, phải rất lâu sau đó tôi mới nghe thấy buông một tiếng thở dài rất khẽ, giọng nặng trĩu, mang theo một chút mệt mỏi không dễ phát hiện. Anh cố chấp hỏi lại tôi: "Email mới nhất, cậu đã đọc chưa?"

Tôi : "Tôi đọc rồi, Cố Vị Xuyên. Cậu rằng cậu bị gãy chân." Tôi ngập ngừng một hồi, rồi lại dùng giọng điệu thờ ơ để hỏi lại : "Không phải cậu là không sao à?"

Đầu dây bên kia im lặng mười mấy giây rồi bỗng nhiên vang lên tiếng khẽ của . Thật ra đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng này của Cố Vị Xuyên, tự giễu và chua xót, mang theo sự thất vọng. Anh rất lâu, dù cách một cái điện thoại tiếng tự giễu đó như vang rõ bên tai tôi. Anh nhẹ nhàng hỏi: "Vạn Thù, có phải trong mắt cậu, lúc nào tôi cũng giống như một thằng hề không?"

Sau đó cúp máy.

Tôi cầm chiếc điện thoại bị ngắt kết nối, đứng trên đường phố đông đúc tấp nập người qua kẻ lại ở nơi đất khách quê người, ngẩng đầu tòa nhà phong cách Toscana ở đối diện. Tôi biết Cố Vị Xuyên đang tầng nào đó trong tòa nhà này.

Chỉ cần tôi băng qua đường, bước vào tòa nhà kia, nhấn chuông của nhà và xuất hiện trước mặt , thì sẽ kinh ngạc và bối rối tôi, bỏ qua tất cả những giận dữ và bực bội trong cuộc gọi không vui vừa rồi.

Rồi sau đó thì sao, tôi tự hỏi mình.

Rồi sau đó thì sao hả Vạn Thù? Sau đó Cố Vị Xuyên về nước, bày tỏ rằng tôi vẫn còn thích cậu, rồi mày và Cố Vị Xuyên sẽ ở bên nhau sao?

Rồi nhau dưới những ánh không chúc phúc, nếu may mắn thì kết hôn, rồi sau đó cảm của Cố Vị Xuyên dành cho mày dần dần phai nhạt vì cuộc sống bộn bề này, cho đến khi thích người khác và đề nghị ly hôn ư?

Kế tiếp thì sao? Rồi mày sẽ như mẹ mày, dùng d.a.o phay chặt Cố Vị Xuyên thành từng khúc, sau đó dùng chính con d.a.o đó để c.ắ.t c.ổ tay của mình hay sao?

Tôi lên từng khung cửa sổ của tòa nhà đó, tưởng tượng xem bây giờ Cố Vị Xuyên đang đứng sau khung cửa sổ nào và có vẻ mặt gì.

Cho đến khi tôi thấy Thẩm Cốc Hàm.

Tôi biết gia cảnh của Thẩm Cốc Hàm rất tốt, ấy và Cố Vị Xuyên thực sự môn đăng hộ đối, ấy lại rất xinh đẹp, có lẽ từ nhỏ đến lớn luôn là hòn ngọc quý mọi người nâng niu trong tay.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...