Thói Quen Sai Lầm – Chương 10

Biết cái gì cơ? Biết chuyện nhà họ Cố sẽ không để mặc cho học một ngành nghệ thuật không quan trọng gì ở đại học A à, hay là biết chuyện họ đã chọn sẵn một trường đại học ở nước ngoài cho , hay là chuyện mấy ngày trước dì Cố gọi điện thoại cho tôi, qua điện thoại giọng dì ấy đầy bất lực và cầu xin tôi: "Vạn Thù, xin cháu hãy khuyên nó đi, những năm qua nhà họ Cố đối xử với cháu và bà ngoại cháu cũng xem như tận tận nghĩa rồi mà."

Đúng , bà ngoại tôi chỉ là người giúp việc, nhà họ Cố đối xử với bà ngoại tôi rất tốt, gần như coi bà là người nhà. Vào lúc bà ngoại tôi không thể không đón tôi về sống cùng, họ đã dành riêng một căn nhà nhỏ cho tôi và bà ngoại sống. Thậm chí các thủ tục về hộ khẩu và chuyển trường của tôi cũng do nhà họ Cố giúp đỡ lo liệu cho.

Hồi nhỏ Cố Vị Xuyên học trường nào, bọn họ cũng cho tôi học trường đó.

"Dù sao cũng chỉ là việc nhỏ." Dì Cố tủm tỉm .

Nhưng chung quy vẫn là mang ơn, tôi nợ nhà họ Cố nhiều như .

Trong điện thoại, tôi với Cố Vị Xuyên: "Cậu ra nước ngoài đi, Cố Vị Xuyên. Những năm tới chúng ta đừng liên lạc với nhau. Nếu như sau khi cậu tốt nghiệp và quay về đây mà cậu vẫn không thay đổi, vẫn còn cảm thấy thích tôi, thì chúng ta sẽ ở bên nhau."

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, im lặng tới nỗi tôi có thể nghe thấy cả tiếng tích tắc của đồng hồ. Rất lâu sau đó, tôi mới nghe thấy giọng của Cố Vị Xuyên, thì thào hỏi: "Cậu thật không?"

Tôi rộ lên, nhẹ nhàng hỏi : "Tôi đã lừa cậu bao giờ chưa?"

Lúc này mới , tiếng đó rất khẽ đầy vui sướng, : "Vậy thì nhất định phải giữ lời đấy."

Tôi khẽ ừ một tiếng, sau đó đáp: "Nhất định giữ lời."

Trước khi Cố Vị Xuyên ra nước ngoài, có đến tìm tôi. Anh đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, biểu cảm trên mặt vừa bất đắc dĩ vừa cầu xin: "A Thù, ban đầu tôi nghĩ nếu tôi học đại học A cùng cậu thì có thể chăm sóc cho cậu rồi, bây giờ tôi phải ra nước ngoài, nên cậu hãy nhận tấm thẻ ngân hàng này đi, đừng ra ngoài thêm nữa, nếu không thì tôi thấy lo lắng lắm.”

Anh dừng lại một lúc rồi bổ sung: "Không phải tôi muốn hạn chế sự tự do của cậu, A Thù à, tôi chỉ sợ nếu trong lúc tôi cách xa cậu hàng ngàn cây số, mà cậu lại gặp chuyện như lần trước nữa thì sao."

Tôi nhận lấy tấm thẻ đó, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tôi bằng ánh mắt dịu dàng, : "A Thù, chờ tôi về nhé."

Tôi : "Được, tôi sẽ chờ cậu về."

Cố Vị Xuyên đến nước Mỹ cách xa tôi hàng ngàn cây số, chênh lệch múi giờ mười mấy tiếng. Mặc dù đã là đừng liên lạc ngày nào cũng gửi email cho tôi.

Từ thời khóa biểu của , cho đến những việc hàng ngày, những người gặp... Và câu cuối cùng trong mỗi email của luôn là "Chờ tôi về nhé", như thể nếu không câu này thì tôi sẽ không chờ .

Nhưng tôi chưa bao giờ trả lời , và thì chưa bao giờ ngừng gửi.

7.

Đến năm ba đại học, tôi nhận một bức email từ Cố Vị Xuyên, rằng bị ngã khi đang trượt tuyết và lăn xuống dốc, may mà con dốc đó không quá cao nên chỉ bị gãy chân phải. Sau đó gửi kèm theo một icon mặt , tỏ ý rằng không sao hết, chỉ cần nghỉ ngơi là khỏi thôi.

Lúc nhận email này thì tôi cũng đang ở Mỹ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...