Thói Quen Kỳ Quái [...] – Chương 9

Thẩm Quyên ngơ ngác há hốc miệng:

“Anh Vương, ?”

Vương Cầu mặt mày đen sì:

“Thẩm Quyên, tôi mới là người phải hỏi đấy!”

“Tôi lúc nào tôi? Giữa chúng ta hoàn toàn trong sáng, không có quan hệ gì hết!”

“Giờ việc mà cứ lông bông lượn khắp nơi! Không muốn nữa thì cút!”

“Đừng có lấy tên tôi ra trò nữa!”

Thẩm Quyên sững sờ, vội vàng níu tay áo ta:

“Anh Vương… em…”

“Em cái gì mà em?”

“Đi thì gọi đúng chức vụ!”

“Nếu đến chuyện nhỏ như còn không nhớ nổi, thì biến cho khuất mắt tôi đi!”

Vương Cầu hất tay, sải bước bỏ đi.

Từ xa còn nghe thấy ta cung kính hỏi Lưu:

“Tấm lòng của tôi với tiểu thư nhà họ Vương có trời đất chứng giám!”

“Không biết khi nào mới có may mắn gặp gỡ một lần?”

Haha!

Chú Lưu tốt lắm!

Tôi âm thầm giơ ngón cái trong lòng.

Còn Thẩm Quyên thì đổ mồ hôi như tắm.

Bị bẽ mặt trước đông người, cái mác “vợ sắp cưới” của ta coi như rớt sạch!

Chị trưởng phòng không nương tay, lập tức viết quyết định xử lý, đuổi cổ ta cùng hai lão già trong căng-tin ra khỏi công ty.

Đám tay chân còn lại thì đứng đực ra, chẳng ai dám hó hé thêm câu nào.

Tiểu Viên phấn khích đến mức muốn ôm tôi.

Tôi bảo chị:

“Đừng vội! Còn nhiều trò hay lắm!”

9.

Tại một quán cà phê.

Tôi đang ngồi nghe Lưu báo cáo tiến độ thu mua công ty Res.

Thì bỗng thấy hai người lục đục lao từ cầu thang tầng dưới lên.

Thẩm Quyên mặc đồ đen, đang điên cuồng bám lấy Vương Cầu đánh túi bụi.

“Đồ khốn Vương Cầu! Anh dám qua cầu rút ván à?”

“Tưởng bám thiên kim nhà giàu là có thể đá tôi đi dễ dàng sao?”

“Anh âm thầm rút tiền công ty, lấy cổ phần đi thế chấp đánh bạc, trốn thuế hàng triệu! Còn cưỡng ép ngủ với bao nhiêu nữ nhân viên!”

“Anh nghĩ đá tôi là mọi chuyện xong hả? Tôi cho biết — ĐỪNG CÓ MƠ!!”

“Giờ tôi sẽ đến đồn cảnh sát tố cáo !”

Vương Cầu rõ ràng hoảng loạn, lập tức ôm chặt Thẩm Quyên vào lòng.

“Bảo bối à! Tất cả chỉ là diễn thôi mà!”

“Tiền công ty gần như bị chúng ta tiêu sạch rồi, chỉ cần lừa con nhỏ họ Vương, cả gia tài hàng tỷ đó chẳng phải sẽ nằm gọn trong tay đôi ta sao?”

Sắc mặt Thẩm Quyên dần dịu lại:

“Thế còn nghe một chút!”

“Nhưng mai nhất định phải đuổi con nhỏ thực tập kia cho tôi!”

“Nhìn thấy nó là tôi đã thấy ngứa mắt rồi!”

“Được ! Em nghe nấy!”

Vương Cầu vừa vừa ôm mặt Thẩm Quyên hôn chùn chụt, cả hai liền ôm nhau ngấu nghiến ngay giữa hành lang.

Tôi gõ gõ mặt bàn trước mặt, mỉm bình thản:

“Sao rồi, các vị? Có cân nhắc chuyện chuyển nhượng cổ phần cho tôi chưa?”

“Vương Cầu đang nắm giữ 40% cổ phần, có tiếng tuyệt đối trong công ty. Dựa vào các vị thì không thể đá hắn ta ra .”

“Chẳng lẽ các vị định đứng đứa con tinh thần do chính mình tạo dựng bị thằng cặn bã đó tan tành?”

“Tôi có thể cam đoan, một khi tôi trở thành cổ đông lớn nhất, tôi sẽ ngay lập tức dọn dẹp sạch những kẻ ăn trong công ty.”

“Tôi cũng sẽ thay công ty nộp toàn bộ khoản thuế còn nợ mà không lấy một đồng phí.”

“Dựa vào mạng lưới của Âu Lệ, tôi còn có thể giúp công ty ký thêm nhiều dự án mới — cũng hoàn toàn miễn phí.”

“Cổ phần của các vị, sau này tôi sẽ hoàn lại với đúng giá gốc.”

“Nếu không có ý kiến gì thêm, chúng ta có thể tiến hành ký hợp đồng rồi.”

Nhìn những cái gật đầu dứt khoát của cả hội đồng,

Tôi nở nụ đầy tự tin:

“Chị Niu, soạn hợp đồng đi ạ!”

10.

Sáng hôm sau,

Vừa bước chân vào công ty,

Thẩm Quyên đã chỉ tay vào bảo vệ ở cổng, vênh váo quát:

“Con ranh kia, mày bị đuổi việc rồi!”

“Quẳng đồ của nó ra ngoài cho tao!”

Bảo vệ không nhúc nhích.

Thẩm Quyên gào thét như điên:

“Đồ vô dụng! Còn đứng đó gì?”

Dứt lời, bảo vệ bắt đầu hành .

Nhưng không phải kéo tôi, mà là… kéo ta.

Hai người giữ chặt hai bên tay ta, lôi như lôi một cái xác rách ra khỏi công ty.

Thẩm Quyên tức xanh cả mặt, chẳng màng hình tượng nữa, mồm chửi như tát nước.

“Đồ ngu! Tao là vợ tổng giám đốc! Tụi bây dám vào tao?”

“Tao sẽ bảo Vương Cầu sa thải hết chúng mày!”

Tôi bật thành tiếng.

“Cô Vương Cầu hả?”

“Đừng vội, ảnh sắp xuống ‘đón’ rồi!”

Nói dứt câu!

Vương Cầu bị trói gô như bánh tét, bị lôi từ văn phòng ra.

Cùng với Thẩm Quyên và hai lão già căng-tin, cả bọn bị quẳng thẳng ra khỏi công ty.

Vương Cầu cố vẫy tay cầu cứu Lưu.

Nhưng vừa thấy tôi và Lưu đứng cùng nhau, cả người hắn rũ xuống như cá chết.

Hai đứa đó vừa hét vừa chửi rủa tôi là đồ lừa đảo, hứa sẽ quay lại trả thù.

Tiếc là… cơ hội đó không bao giờ đến.

Cảnh sát nhanh chóng đến, còng tay dắt đi.

Cả hai bị cáo buộc tham ô công quỹ, đe dọa và cưỡng ép người khác. Bị tuyên án 20 năm tù.

Coi như ngồi bóc lịch đến bạc tóc.

Sau đó, tôi tiếp tục dọn sạch đám cặn bã còn lại: Linh Mỹ, lão Lưu, và hai ông bà già căng-tin.

Cả bọn quỳ khóc xin tôi cho thêm cơ hội.

Bà già còn niềm nở múc đầy món ngon vào khay, bộ phục vụ tử tế.

Tôi lạnh lùng :

“Không phải tôi quyết định!”

“Tôi chỉ gọi tất cả những người từng bị mấy người bắt nạt tới đây.”

“Cứ hỏi xem họ có muốn tha cho mấy người không?”

Kết quả: Linh Mỹ, lão Lưu và hai ông bà bị đánh suýt nhập viện!

Tôi còn cố tung tin trong ngành.

Từ đó, tên tuổi đám người kia bị bôi đen hoàn toàn, không còn đất dung thân.

Sau khi dọn sạch đám sâu mọt, cả công ty như mở hội.

Tôi còn tổ chức hẳn một buổi tiệc ăn mừng.

Tiểu Viên cảm ôm tôi khóc nức nở:

“Chị em ơi! Em không ngờ chị lại là bà chủ thật đấy! Vậy là em từng ăn mì gói cùng tỷ phú rồi nha!”

Tôi gật đầu :

“Đúng rồi, chị em!”

“Có phú quý thì không phụ nhau!”

“Muốn chức gì, em cứ chọn thoải mái! Đừng khách sáo với chị!”

Tiểu Viên ngại ngùng tôi:

“Thật chứ? Vậy… em muốn trưởng bộ phận căng-tin không?”

Tôi gật đầu:

“Tất nhiên là rồi!”

“Lương tháng 100 triệu, 3 nghỉ 4, cuối năm chia thêm lợi nhuận, có đủ không?”

“Đủ rồi… đủ rồi…”

“Quá đủ luôn ấy chứ!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...