Thổi Mộng Đến Tây [...] – Chương 9

Nến long phượng, gậy như ý, rượu hợp cẩn, mọi thứ đầy đủ.

Ngoài việc nửa đêm có một chiếc kiệu nhỏ nhấc qua cửa hông vào phủ, còn lại không khác gì gả cưới chính thê.

Trong chuyện nạp ta, Tiêu Vân Khởi đã rất tâm.

Ánh nến lập lòe chiếu trong mắt hắn, hắn đưa chén rượu hợp cẩn cho ta.

Rượu trong suốt thơm ngào ngạt, là Ngọc La Xuân thượng hạng.

Ta không chịu nhận.

Đêm nay cùng uống rượu giao bôi, phu thê thâm dài trăm năm.

Ta chỉ muốn uống chén rượu trong lễ hợp cẩn này cùng một người.

Nhưng người kia đã không còn ở đây.

Tiêu Vân Khởi ta với vẻ sâu xa: "Còn trách ta ra tay lần trước à? Tương Tư, ta có thể sủng nàng, nàng cũng phải rõ thân phận của mình."

Hắn kéo cổ tay của ta, mạnh mẽ đổ rượu vào trong miệng ta.

Ta liên tục ho khan, hắn lại thỏa mãn.

Đai lưng cởi ra, hỉ bào chậm rãi rơi xuống đất.

Ánh mắt hắn vào lưng ta, liếc từng chút như tuần tra lãnh địa của mình: "Ta còn lo sẽ để lại sẹo, không ngờ dưỡng rất tốt. Nếu như da thịt tốt như thế bị hao tổn thì ta sẽ đau lòng lắm."

Trên lưng nàng không có sẹo phải quy công cho Hạ Tây Châu.

Lúc vừa y đưa về nhà, ta hôn mê rất lâu.

Đào Hố Không Lấp teamTiêu Vân Khởi tức giận ra tay vô cùng độc ác, cho dù ta còn trẻ cũng phải đi một vòng quỷ môn quan.

Đến khi ý thức dần tỉnh táo, vết thương trên lưng không còn chảy m.á.u nữa, vết roi đáng sợ vẫn rất bắt mắt.

Trương đại phu ở Hồi Xuân Đường , chỉ có dùng Sinh Cơ Tán tốt nhất mới có thể xóa đi.

Năm mươi lượng bạc một bình nhỏ, ít nhất phải thoa nửa năm.

Ta chẳng quan tâm kéo y phục lại.

Có sẹo thì có sẹo, thoát khỏi Xuân Phong lâu rồi đời này không cần dựa vào vẻ ngoài này mà sống nữa.

Dù đẹp hay xấu thì sao chứ.

Hạ Tây Châu lại trầm ngâm.

Y lấy năm mươi lượng bạc vụn trong cái hũ ở gầm giường, trong đó còn có mấy xâu tiền cột bằng dây đỏ.

Đó là tiền y tích góp mấy hôm trước, vẫn chưa đổi thành bạc.

Ta nắm bình sứ Sinh Cơ Tán ấm áp, mãi không gì.

Trên đời này không có chuyện tự dưng đối xử tốt, mọi thứ đều có giá cả.

Người quá ngây thơ sẽ không thể sống lâu ở thói đời này.

Ta chợt bật , phô ra dáng vẻ quyến rũ mà nhóm ân khách thích nhất.

"Hạ Tây Châu, ngài tốt với ta như thế có phải có ý khác không? Ta từng rồi, trông ngài không tệ, hoan ái còn , nếu phu thê lâu dài thì e ngài không..."

Ta còn chưa xong, trong tay đã bị một chiếc bát nóng hổi lấp đầy.

Âm ấm không bỏng.

Bên trong là mì hoành thánh y tự tay nấu.

Giọng điệu của Hạ Tây Châu giống như với một đứa trẻ ngang bướng, hơi bất đắc dĩ và đau đầu.

"Tương Tư, đừng chà đạp bản thân như . Thời gian sau này còn rất dài, ta chỉ không muốn nương hối hận."

Từ trước đến nay ta nhanh mồm nhanh miệng đã quen, chưa từng kiên nhẫn nghe người ta lý. Nhưng hôm nay không biết sao, trong cổ họng như nghẹn gì đó, không nên lời.

Loại cảm giác này vô cùng ấm ức.

Dường như ta đã bài binh bố trận, bày ra tư thế, tự tin cho dù đối phương ra chiêu gì cũng có thể đánh hắn tan tác.

Ai ngờ đối phương không theo bài bản.

Hai quân đối chọi, tên đã trên dây, y đột nhiên ngửa đầu trời ánh trăng đẹp quá, mời ta cùng ngắm.

Ta ỉu xìu gục đầu xuống, lần đầu cảm thấy thất bại bởi một nam nhân.

Mùi canh gà thơm ngon tỏa ra khỏi chén, bụng ta réo ùng ục.

Được rồi, ăn của người thì bớt , tạm thời cho y lần này.

...

Đối mặt với ánh mắt tàn nhẫn của Tiêu Vân Khởi, ta không hề né tránh.

Ta tiến lên một bước cố ý gần sát hắn, ánh mắt lấp lánh không che hết vẻ quyến rũ.

"Đau lòng thiếp hay đau lòng vì không sờ da thịt mềm mại nữa?"

Hắn nghe thì ngạc nhiên, ha ha ôm ta: "Tương Tư, gia dáng vẻ mồm mép lanh lợi của nàng."

Lồng n.g.ự.c nóng bỏng của hắn áp lên da của ta, ta vô thức run lên.

Tiêu Vân Khởi là ân khách đầu tiên của ta, cũng là ân khách duy nhất.

Năm đó ta mười năm tuổi, ta ở trên lầu nằm nghiêng dựa vào giường quý phi lặng lẽ cảnh tượng sầm uất.

Hắn ở dưới đài đang say nằm trên gối mỹ nhân, mặt mày hiện lên vẻ thỏa mãn.

Trong lâu tay áo đỏ tung bay, vô số khăn ném về phía hắn.

Ánh mắt hắn thằng về phía ta.

Ánh mắt giao nhau, tên của ta khẽ phát ra từ răng môi hắn.

Hắn Tương Tư.

Trong giây phút đó, trái tim ta đập loạn nhịp.

Nhưng sự rung kia nhanh chóng biến thành tro tàn trong tuyết, vùi vào im lặng.

Vương tôn công tử vô cùng phong lưu.

Hắn mê luyến thân thể ta bao nhiêu thì xem thường thân phận của ta bấy nhiêu.

Rõ ràng những chuyện lúc trước đã quen, bây giờ trong dạ dày lại cuộn trào.

Tiêu Vân Khởi không hề phát hiện ra sự khác lạ của ta.

Trên giường hắn luôn phóng túng.

Tối nay không biết hắn lên cơn điên gì, chỉ muốn ép ta vào trong thân thể của mình.

Ta giống như vũng nước xuân, mặc cho hắn lật tới lật lui, đôi mắt ngẩn ngơ đỉnh màn trướng.

Lúc , hắn lại gần hôn ta.

Ta vờ lơ đãng nghiêng đầu tránh ra.

Tiêu Vân Khởi hừ một tiếng, nắm cằm của ta kéo đầu ta lại.

"Tương Tư, ở trước mặt ta đừng giở những kế vặt này."

Hắn kiêu ngạo đã quen, từ trước đến nay không cho phép từ chối.

Môi lưỡi đụng vào nhau, tứ chi ta giãy dụa bị hắn ghì chặt.

Móng tay sắc nhọn vạch ra vết m.á.u trên lưng hắn.

Hắn không để ý, còn vùi đầu vào cổ ta, liên tục mổ nhẹ lên đó.

Trong hơi thở phả ra hơi nóng lòng người ta chán ghét.

Lúc đến cao trào, đột nhiên hắn ôm chặt ta, miệng thì thào: "Tương Tư, Tương Tư..."

Ta cắn chặt môi, cố gắng dùng sự đau đớn chống cự từng đợt run rẩy lan truyền trong cơ thể.

Ngón tay liên tục vuốt ve hoa văn tượng gỗ trong tay.

Tượng gỗ kia có dáng vẻ mơ hồ, mơ hồ giống loài chó.

Như chó mà không phải chó, giống heo mà không phải heo.

Thân thể của ta lung lay giống như thuyền ba lá chập trùng lên xuống theo sóng.

Tam sinh tam thế, thân bất do kỷ.

Bóng đêm mịt mù ngoài cửa sổ không thấy tia sáng.

Ta cầm tượng gỗ trong tay, tham lam nhớ đến ánh nắng tĩnh mịch vào buổi chiều mùa đông ở ngõ Tế Liễu.

Ta ở dưới hiên, y ở trong sân.

A Hoàng yên tĩnh nằm một bên.

Ngõ Tế Liễu vô cùng yên tĩnh, tiếng gọt gỗ đào vang lên bên tai.

Khi đó, ta nghĩ rằng vận mệnh sống đầu đường xó chợ đã kết thúc, ở tiểu viện kia, tính cả người nọ sẽ bắt đầu quãng đời còn lại của ta.

Ta chưa từng nghĩ ông trời lại trêu cợt ta lần nữa.

Có lẽ lúc trước bất kính với trời đất, không tin quỷ thần trừng .

Bây giờ y chôn dưới suối vàng, ta lảo đảo ở nhân gian.

Sau đó chân trời xa xăm, thế sự khó lường, cho dù đi khắp hồng trần cũng không thể gặp lại nhau.

Ta nắm chặt tượng gỗ trong tay, đốt ngón tay trắng xanh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...