Tiêu Vân Khởi bỏ ra rất nhiều lễ vật đón thiếp.
Minh châu gấm vóc đưa vào Xuân Phong lâu như nước chảy.
Tang ma ma đến mức miệng không khép lại .
Mụ ta vừa trang điểm cho ta, vừa khen ta là nương may mắn nhất trong lâu.
"Cô nương rất tốt, tính cách quá bướng bỉnh. Qua tối nay, nương đã là thiếp thất công khai của Nhị công tử, sau này phải thay đổi tính cách này của mình. Theo ta thấy, Nhị công tử có cảm với nương, sau khi nương biến mất, Nhị công tử đã phái rất nhiều người đi tìm, suýt nữa đã đập Xuân Phong lâu này rồi. Mà rốt cuộc khoảng thời gian đó nương đã đi đâu? Bọn thị vệ Định Viễn hầu phủ tìm cả ở thôn trang không tìm tung tích của nương."
Ta gương mặt xinh đẹp lại hơi xa lạ trong gương, cong môi: "Không đi đâu cả, chỉ là nợ ân nên ở bên đường giúp người ta bán mì hoành thánh thôi."
Đám người sững sờ, bật .
"Cô nương biết quá, ai không biết nương mười ngón tay không chạm nước, vô cùng quý giá."
"Nhớ ngày đó, Nhị công tử lấy một hộp minh châu ra bảo nương nấu bát mì cho ngài ấy, nương lại quay người rời đi, sao có thể bán mì hoành thánh chứ. Ha ha, cũng nhờ Nhị công tử thâm với nương mới không tức giận, nếu là người ngoài đã bị kéo ra ngoài g.i.ế.c từ lâu rồi."
Ta lười nghe tiếp, giơ tay lên: "Tang ma ma, ta muốn ăn mì hoành thánh."
Tang ma ma sững sờ, liên tục đáp: "Ở phố Đông mới mở sạp mì hoành thánh, vỏ mỏng nhân nhiều, hương vị rất ngon. Ta sai người mua cho nương ngay."
Ta lắc đầu: "Không, ta muốn ăn ở ngõ Tế Liễu thành Nam."
Tang ma ma hơi chần chờ: "Thành Nam là nơi nhóm hạ lưu ở, không biết thức ăn có sạch sẽ hay không. Cô nương là người cao quý, đừng ăn sẽ bị đau bụng trễ nải việc vui."
Ta vào mắt mụ ta, gằn từng chữ: "Ta muốn ăn mì hoành thánh ở ngõ Tế Liễu."
Cuối cùng vẫn không mua mì hoành thánh.
Ta cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Quy công thở dốc chạy đến: "Cô nương, ta nghe ngóng , vốn dĩ trong ngõ Tế Liễu có một sạp hoành thánh do thư sinh mở, chỉ là bây giờ không còn nữa. Nghe thư sinh kia vô rơi xuống nước mà c.h.ế.t nên quầy hoành thánh không còn nữa."
Đào Hố Không Lấp Ta cụp mắt: "Thư sinh kia tên gì?"
Quy công ngây ra, lắp bắp: "Dường như họ Hạ, tên Hạ... Hạ gì đó."
Hạ Tây Châu.
Ta thầm bổ sung trong lòng.
Thật ra ta đã biết sẽ không mua mì hoành thánh.
Dù sao người mì hoành thánh do tự tay ta chôn.
Nhưng trước khi xuất giá, đột nhiên muốn nghe người khác tên của y.
Đó là dấu vết ít ỏi y để lại trên đời này.
Tiếc là quy công của Xuân Phong lâu có thể nhớ kỹ tên của từng gã sai vặt của nhà phú quý, lại quên đi thư sinh nghèo khó bán mì hoành thánh ở đầu đường.
Quy công thấy ta không vui, sợ Tang ma ma trách gã việc không tốt nên nghĩ nát óc, cuối cùng nhớ ra một chuyện: "Nhắc đến thì thư sinh kia cũng khổ, nếu không có chuyện ngoài ý muốn kia thì hôm nay sẽ chuẩn bị thành thân đấy. Y đã thông báo cho hàng xóm láng giềng cả rồi, không ngờ lại đột ngột mất đi như thế. Tân nương tử kia không biết là hài tử mồ côi y cứu về từ đâu, tiêu hết tài sản mới cứu nàng ta, kết quả là thư sinh vừa gặp nạn, nàng ta đã cuốn gối chạy mất. Người trên phố đều kỹ nữ vô , con hát vô nghĩa. Nữ nhân vong ân phụ nghĩa như thế không xứng với thư sinh đâu!"
Bạn thấy sao?