Thổi Mộng Đến Tây [...] – Chương 28

Ngày mùng tám tháng chạp hôm đó, Định Viễn hầu phủ dựa theo lệ cũ dựng lều phát cháo ở cổng.

Bởi vì sang năm phu quân phải đi trấn giữ Mạc Bắc, năm nay Hầu phủ phát cháo vô cùng long trọng, khiến người đến nhiều một cách đặc biệt.

Ta và thế tử phu nhân bận tối mày tối mặt.

Những người đến nhận cháo đều là người nghèo khổ, bần cùng.

Nam nữ già trẻ đều có, thường dẫn theo người nhà đến.

Những người bị nghèo khó và cực khổ tra tấn lâu dài, trên mặt có vẻ đờ đẫn.

Cho dù vào tuổi tráng niên, thân hình cũng còng đi vì cuộc sống chèn ép.

Vì thế khi có một nữ nhân đứng thẳng trước mặt ta, ta chợt ngơ ngác.

Nữ nhân kia đeo mạng che mặt màu đen, gương mặt vô cùng xinh đẹp.

Nàng ta thẳng vào ta: "Sao ngươi lại ở đây? Thư sinh kia đâu?"

Ta nhíu mày lại: "Cô nương là...?"

Nàng ta hừ một tiếng, im lặng gỡ mạng che mặt ra, vẻ mặt như mà không phải : "Tương Tư, ngươi không nhận ra ta sao?"

Ta giật mình lùi mấy bước, vô thức dùng tay che miệng lại mới không kêu lên sợ hãi.

Trên mặt nữ nhân này đầy vết lở loét, điều đáng sợ hơn chính là...

Trên mặt nàng ta bị lõm, ở nơi vốn dĩ là mũi chỉ còn lại lỗ đen đáng sợ.

Bỗng nhiên trong lòng ta hiện lên tên của một loại bệnh.

Hoa liễu.

Nàng ta nhạt, đeo mạng che mặt lên lần nữa.

Tim của ta đập như sấm, vô thức hạ giọng.

"Cô nương... Cô nương gọi ta là gì?"

Tương Tư?

Lại là một tên mới à?

Rốt cuộc ta là ai? Ai mới thật sự là ta?

Nữ nhân đeo mạn màu đen giật mình, nhíu mày ta môt lúc. Sau đó, nàng ta híp mắt biển Định Viễn hầu phủ ở cửa, đột nhiên lộ ra ánh mắt kỳ quái.

Giống như thương lại giống như vui vẻ.

Nàng ta ta với vẻ sâu xa, chỉ một câu: "Ta nghĩ rằng ngươi may mắn hơn ta, bây giờ xem ra không thể ngươi may mắn hơn ta ."

Nàng ta quay người rời đi, ngay cả cháo cũng không lấy.

Ta vô thức đuổi theo mấy bước: "Cô nương chờ một lát, rõ mọi chuyện đã!"

Nữ nhân kia như làn khói tan biến giữa đám người đông đúc.

Cổ tay ta bị siết chặt, quay đầu lại là phu quân của ta.

Ánh mắt hắn lo lắng: "Nương tử, nàng sao thế?"

Ta há miệng muốn chuyện của nữ nhân đeo mạn đen kia, đột nhiên nhớ đến Sầm lão nhị đột nhiên mất tích bí ẩn, trong lòng nghẹn lại.

Ta nuốt lời đến khóe miệng xuống, miễn cưỡng : "Không có gì, mới vừa rồi múc thiếu một ít cháo cho người nọ, thiếp định gọi trở về."

Buổi tối, sau khi rửa mặt xong, phu quân xoa lên eo ta từ phía sau, dáng vẻ âm thầm cầu hoan ái.

Trong lòng ta dâng lên sự phiền muộn, vô thức hất tay hắn ra.

Bầu không khí trở nên âm trầm khiến người ta hít thở không thông.

Ta cắn môi: "Phu quân, hôm nay thiếp vô cùng buồn ngủ, muốn nghỉ sớm một chút."

Một lúc sau, giọng nặng nề không phân biệt buồn vui vang lên bên tai: "Là ta suy nghĩ không chu toàn, nàng phát cháo cả ngày chắc chắn rất mệt."

Buổi tối tắt đèn, ta mơ màng buồn ngủ.

Phu quân bỗng lên tiếng: "Nương tử, ngày mai... Nàng muốn uống rượu không? Ta có một bình rượu ngon, nghe là rượu Vong Ưu. Ta thấy mấy hôm nay nương tử rầu rĩ không vui, hay là ngày mai chúng ta uống mấy chén rượu, nhất túy giải thiên sầu."

Ta quá buồn ngủ, qua loa ừm.

Giọng của hắn lại trở nên vui vẻ: "Hứa rồi đó."

Đêm xuống, ta lại bắt đầu nằm mơ.

Trong mộng tuyết lớn đầy trời.

Có người đứng trước mặt ta, vẻ mặt mơ hồ không rõ.

Y cúi người, giọng điệu có vẻ lo lắng: "Nhà của tại hạ ở thành Nam, nếu nương không chê thì theo ta về nhà dưỡng bệnh đi."

Cảnh trong mơ dài dòng, chỉ có câu này lặp đi lặp lại.

Ta muốn hỏi người nọ là ai?

Miệng ngập ngừng thế nào cũng không phát ra lời.

Người kia không sợ phiền, lặp lại: "Nhà của tại hạ ở thành Nam, nếu nương không chê thì theo ta về nhà dưỡng bệnh đi."

...

Đây là lần đầu tiên ta giấu diếm phu quân đi ra khỏi phủ.

Ta bỏ lại tất cả thị vệ nha hoàn, một mình đi đến thành Nam.

Thành Nam là nơi ở của những kẻ nghèo hèn ở thành Kim Lăng, theo lý thì ta chưa bao giờ đến đây.

Cũng không biết sao ta phong cảnh bên đường lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Rẽ trái lượn phải, nhanh chóng đi đến một ngõ nhỏ.

Ta đứng ở đầu ngõ, hơi sợ hãi.

Không hiểu sao ánh nắng chiếu sáng trong ngõ nhỏ rất quen thuộc.

Trong đầu có vài mảnh vỡ kí ức lướt qua.

Có ổ gà, có chó vàng, có cây hoa quế to lớn, còn có người ngồi dưới gốc cây hoa quế.

Đúng lúc này, căn nhà đầu ngõ đột nhiên cót két mở ra.

Một ông lão rạng rỡ đi ra từ bên trong.

Ông ấy vừa thấy ta, nụ trên mặt như gió cuốn mây bay, biến mất không còn gì.

"Sao nữ nhân vong ân phụ nghĩa, dâm loạn này vẫn còn mặt mũi trở về?"

Ta nhíu mày: "Ông ta tên là gì?"

"Thôi Linh Nghi, Sầm Hồng Đậu hay là Tương Tư?"

Ông lão bực bội, phớt lờ ta rồi đóng cửa lại.

Ta đi vào ngõ nhỏ vòng vèo như ruột dê chẳng có mục đích, càng đi càng sâu, càng đi càng hoảng hốt.

Đến khi đi đến cửa nhà dán câu đối, rốt cuộc không nhấc nổi bước chân nữa.

Câu đối vốn có màu sắc tươi sáng vì phơi gió phơi nắng thời gian dài nên biến thành màu đỏ nhạt rách nát, chữ viết trên đó nhòe đi khó phân biệt.

Trên cửa kết mạng nhện thật dày, cỏ hoang nhô ra ở đầu tường, cảnh tượng vô cùng hoang vu.

Tim ta đập như nổi trống, cắn răng đẩy cửa viện ra.

Âm thanh kẹt kẹt kéo dài như rên rỉ vang lên, tiểu viện gần như bị cỏ hoang bao trùm hiện ra trước mắt ta.

Trong viện có cây hoa quế khổng lồ, trong mùa đông tiêu điều nó vẫn có cành lá rậm rạp.

Nóc nhà sập nửa bên để lộ bên trong tối tăm giống như là vết thương to lớn dữ tợn.

Ta ngơ ngác đứng ở cửa.

"Tương Tư?"

Ta chợt hoàn hồn lại.

Sau khi mừng rỡ tan biến, vẻ mặt phụ nhân nhanh chóng trở nên lạnh lùng: "Tây Châu c.h.ế.t rồi, ngươi không để tang y tuần đầu còn đến đây gì?"

Ta như bị sét đánh, dường như trong đầu xẹt qua tia chớp, bùng lên hỗn độn.

Ta há to miệng, bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng.

Ta ngã về phía trước, rơi vào mộng cảnh mơ hồ, vô số bụi bặm bị thời gian phong bế tóe lên.

Trong đầu hỗn loạn, vô số âm thanh ùn ùn kéo đến.

"Xuân Phong lâu của ta không nuôi người rảnh rỗi."

"Cuối cùng nương cũng tiến bộ rồi."

"Đúng là Tương Tư nương, dù sao cũng là đầu bảng bách hoa."

"Tương Tư nương xinh đẹp vô song, không ở thành Kim Lăng, cho dù khắp kinh thành cũng xếp hàng đầu."

"Nàng là kỹ nữ! Kỹ nữ Xuân Phong lâu! Giống như ta !"

"Chỉ là một kỹ nữ mà thôi, ngay cả dòng dõi Định Viễn hầu phủ ta cũng không lọt vào mắt."

"Ném nàng ta ra khỏi lâu, từ từ chịu đựng!" 

"Hồng Đậu, đừng trách mẫu thân, mẫu thân không còn cách nào."

Cuối cùng tất cả âm thanh dần im bặt chỉ còn lại một giọng dịu dàng: "Cô nương nhận lầm người rồi, nàng là nương tử chưa cưới của ta."

"Nếu ta đồng ý thì sao?"

"Ta không đổi ý, Tương Tư, nàng cũng không đổi ý."

Ta đưa tay che mặt, cả người đầy bụi ai oán bật khóc.

Ta nhớ ra rồi.

Ta không phải Thôi Linh Nghi, ta là Tương Tư.

Là nương tử của Hạ Tây Châu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...