Đồ vật Tương Tư ta muốn thì người khác sẽ không thể giành .
Nhị công tử Tiêu gia thành thân tổ chức tiệc kéo dài ba ngày ba đêm.
Ai cũng tân nương có dung mạo xinh đẹp, Tiêu nhị công tử rất thích.
Ta vuốt chén rượu trong tay: "Sao nào, tân nương Thẩm thị đẹp hơn ta không?"
Ân khách đang liên mồm ngơ ngác, trên mặt nở nụ lấy lòng: "Đương nhiên không bằng rồi, Tương Tư nương có dung mạo vô song. Không đến trong thành Kim Lăng chúng ta, thậm chí khắp kinh thành cũng là mỹ nhân hàng đầu. Sao tiểu thư Thẩm gia có thể so ? Chẳng qua tiểu thư Thẩm gia là nữ nhi nhà lành, không tiện so với Tương Tư nương."
Ta nhạo, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén.
Nói gì mà không tiện so.
Có lẽ trong lòng đang ta, sao một kỹ nữ lại có mặt mũi so sánh với đích nữ Thẩm gia chứ.
Đây chính là nam nhân trong lúc vui vẻ.
Ngoài miệng nịnh bợ nâng ngươi thành trăng trong mây.
Trong lòng lại xem thường, giẫm ngươi như bùn dưới lòng bàn chân.
Không ai để ý thân phận của kỹ nữ và nữ nhi nhà lành hơn bọn họ.
Ân khách thấy ta liên tục rót rượu, lân đi đến trước mặt muốn uống rượu giao bôi với ta.
Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
Gió tuyết tràn vào, lập tức thổi tan không khí ấm áp kiều diễm trong phòng.
Tiêu Vân Khởi đứng ở cửa, sắc mặt âm trầm như nước.
Chắc là hắn đi rất vội, trên áo khoác màu đen còn có tuyết chưa tan.
Diêm vương sống vừa xuất hiện, người trong phòng vội trừ lui ra ngoài.
Vừa nãy trong phòng còn nâng ly cạn chén vô cùng náo nhiệt, thoáng chốc trở nên quạnh quẽ.
Không ai muốn vì một kỹ nữ mà đắc tội Định Viễn hầu phủ thanh thế hiển hách.
Tiêu Vân Khởi nâng cằm của ta lên, gương mặt nặng nề áp xuống: "Cố ý phái quy công đến phủ của ta đưa tin à. Tương Tư, nàng... Biết hối hận rồi sao?"
Dường như ta bị mãnh thú khát m.á.u tiếp cận, tóc gáy dựng lên, sởn da gà.
Đào Hố Không Lấp teamMỗi sợi tóc đều đang kêu gào muốn rời xa.
Ký ức ác mộng một năm trước dâng lên giống như thủy triều.
Cũng ở trong phòng này, người ta be bét m.á.u dựa vào cạnh chân hắn.
Trên lưng đầy vết roi đẫm m.á.u đáng sợ.
Chân hắn mang giày da đạp mạnh lên lưng ta: "Chỉ là kỹ nữ, mà không thèm coi trọng dòng dõi Định Viễn hầu phủ ta. Tương Tư, ta hỏi nàng lần cuối cùng, nàng có vào phủ không?"
Tiêu Vân Khởi tập võ từ nhỏ, cưỡi ngựa b.ắ.n cung thành thạo, khỏe mạnh hơn hẳn nam tử bình thường.
Trong cơn giận dữ, hắn dùng roi lấy đi nửa sinh mạng của ta.
Bụi đất dưới đế giày và bùn cát hòa với nước tuyết tràn vào vết thương, nóng bỏng đau đớn.
Mười móng tay bảo dưỡng tỉ mỉ bị gãy trong lúc quơ loạn.
"Đi theo đi Tương Tư, ngươi đi theo đi."
Từ trước đến nay, Ngụy Tử và ta không hợp nhau cũng rụt cổ lại, run rẩy khuyên ta.
Trong giọng điệu thường hay mỉa mai có tiếng nức nở hiếm thấy.
Nhưng so với vết thương đau đớn trên lưng, trong lòng là ngọn lửa đang bùng cháy.
Đó là uất ức tích tụ nhiều năm, lòng căm phẫn bộc phát.
Trở thành kỹ nữ, từ phụ mẫu đến thân phận danh tính, ta không còn gì nữa.
Nếu ngay cả kiêu ngạo và tự do sau cùng cũng không còn thì còn sống cũng không có ý nghĩa.
Cho dù ta thấp kém cũng không phải bùn nhão vô tri vô giác.
Hắn là công tử Hầu phủ cao quý, quản sự sống của ta, còn quản cái c.h.ế.t của ta à?
Ta phun nước bọt hòa lẫn m.á.u tươi, nhạo : "Tiêu nhị công tử, vui vẻ cũng cần hai bên đồng ý. Ngài tức giận như , chẳng lẽ ta thật?"
Thân nhau hai năm, ta hiểu rõ Tiêu Nhị.
Thể diện lớn hơn trời.
Cho dù hắn có tâm tư khó và khó tả rõ với ta cũng bị câu này cắt đứt.
Tiêu Vân Khởi nổi giận đùng đùng trở mình lên ngựa, giơ roi ngựa trong tay lên, lạnh lùng : "Ném nàng ra khỏi thanh lâu, để nàng từ từ chịu đựng. Ai dám mời đại phu cho nàng thì ta thịt kẻ đó!"
Ta đón nhận ánh mắt dò xét của Tiêu Vân Khởi, đột nhiên cong môi .
Giống như mèo cọ vào bàn tay hắn: "Ừm, ta hối hận rồi, ta đồng ý vào Hầu phủ."
Bạn thấy sao?