Thổi Mộng Đến Tây [...] – Chương 19

Ta bị Tiêu Vân Khởi đánh ngất xỉu, đưa về Thùy Hương Tạ.

Ta mơ một giấc mơ rất dài.

Cảnh trong mộng hỗn loạn, ta hốt hoảng đi ở trong đó như quần chúng cưỡi ngựa xem hoa.

Lúc thì lão Trịnh mở cửa, hô khàn cả giọng: "Khuê nữ, mau đi xem Tây Châu xảy ra chuyện rồi!"

Lúc là Hạ Tây Châu mặc thanh sam đứng ở cửa, quay đầu : "Tương Tư, nàng ấy phái người đi tìm ta, chắc gặp phải chuyện gì rồi. Dù sao cũng quen biết, ta đi chút sẽ về."

Lúc thì A Hoàng cọ vào ống quần của ta, lật bụng nũng nịu.

Rồi đến cái đầu dính đầy m.á.u của nó, lăn cồng cộc đến chân ta.

Ý thức của ta bay bổng cuối cùng dừng ở con đê mọc đầy cỏ hoang.

Hạ Tây Châu mới vớt ra khỏi nước, gương mặt tuấn tú ướt sũng.

Mắt nhắm chặt, môi trắng bệch.

Một sợi tóc đen dán lên mặt của y.

Tay ta run run muốn vén tóc xuống không thành công.

Ta muốn bật .

Đây là bàn tay khéo léo Tang ma ma khen ngợi đủ kiểu, biết dùng tất cả các loại nhạc khí à?

Sao lại không nghe sai khiến như thế?

Dường như ta đã .

Hàng xóm ở ngõ Tế Liễu ta với ánh mắt thương .

Buồn thật.

Ta có gì mà thương chứ?

Ta là Tương Tư đấy.

Là Tương Tư thà phụ người trong thiên hạ, cũng không thể để người trong thiên hạ phụ ta đấy.

Không có gì có thể tổn thương ta cả.

Chu thẩm ở sát vách ôm ta.

"Tương Tư, con muốn khóc thì khóc đi, đừng nhịn khổ bản thân."

Ta ngơ ngác trừng mắt .

Khô khốc.

Không rơi một giọt nước mắt.

Ta không khóc từ lâu rồi.

Ta ôm đầu Hạ Tây Châu, áp mặt lên.

Y vô cùng ngượng ngùng.

Cho dù chúng ta sắp thành thân, y cũng không chịu để ta thân cận. Ta chỉ kéo một chút thì tai y đã phiếm hồng.

Ta tức giận giậm chân: "Hạ Tây Châu, phòng hoa chúc dành cho nữ nhi nhà lành, ta là kỹ nữ vốn không thèm để ý đến những lễ nghi phiền phức này."

Y thở dài một hơi, lần đầu tiên ôm ta vào lòng.

Động tác vô cùng trân trọng.

"Ta để ý, đây không phải lễ nghi phiền phức, mà là bố cáo thiên hạ, kính báo tổ tiên và thần linh bốn phương. Đời này kiếp này, nàng và ta kết tóc phu thê."

Mặt của y lạnh buốt giống như lòng của ta.

Chúng ta vẫn chưa cử hành những lễ nghi phiền phức kia, thần linh biết tâm ý của chúng ta sao?

Nếu như không biết, ngày khác gặp nhau dưới Hoàng Tuyền, ta tìm y thế nào đây?

Ta cắn răng, trong lòng hạ quyết tâm.

Kính báo thần linh thật à? Ta sẽ để bọn họ biết.

Ta mặc trang phục trắng thuần, ôm Hạ Tây Châu đi miếu Thành Hoàng.

Thành Hoàng lão gia quản chuyện Âm Ti, đi lại giữa hai giới địa phủ và nhân gian, chuyện gì trên thế gian cũng không thể thoát khỏi mắt ngài ấy.

Đã thế, ta sẽ mời Thành Hoàng chứng, kết phu thê với y ở Âm Ti địa phủ.

Khi còn sống không luật pháp thừa nhận, sau khi c.h.ế.t mời Thập Điện Diêm Vương ghi lại trong sổ sinh tử.

Tương Tư ta là nương tử của Hạ Tây Châu, Hạ Tây Châu là phu quân của Tương Tư ta.

Không thể cầu kiếp này đầu bạc răng long thì cầu sau khi c.h.ế.t phu thê gặp nhau dưới Hoàng Tuyền.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...