Thổi Mộng Đến Tây [...] – Chương 18

Thành Dương công chúa dẫn Tân Xương quận chúa vẫn chưa tỉnh hồn, nổi giận đùng đùng rời đi.

Thẩm Tĩnh Đàn cũng bị Trưởng công chúa giận chó đánh mèo, cấm túc ở Thu Ngô viện.

Tân Xương quận chúa là đứa con Thành Dương công chúa thương nhất, cho dù tặc nhân nhục quận chúa đã đền tội tại chỗ, cơn giận còn sót lại của Thành Dương công chúa vẫn chưa tan biến, mũi dùi chỉ về phía Thẩm gia.

Một gia tộc muốn phồn thịnh phải mất rất lâu, sụp đổ chỉ trong mấy ngày.

Cơn thịnh nộ của quý tộc hoàng quyền khiến Thẩm gia nhanh chóng suy sụp dễ như trở bàn tay.

Cứ thế mà nhà quyền quý hàng đầu chỉ còn danh tiếng ở trong thành Kim Lăng.

Thẩm gia đổ, Thẩm Tĩnh Đàn không còn chỗ dựa.

Định Viễn hầu phủ không cần một Nhị phu nhân có tiếng xấu lại không có gia thế.

Khi ta đi Thu Ngô viện xem Thẩm Tĩnh Đàn, ả đang ngồi trước bàn, bình tĩnh ăn cơm.

Ta tin tức phụ mẫu, huynh trưởng vào nhà lao cho ả biết.

Tân Xương quận chúa bị kích thích, tinh thần hơi điên loạn, trong lòng Thành Dương công chúa nóng như lửa đốt, bà ta càng thêm oán hận Thẩm gia.

Nước quá trong ắt không có cá.

Nói chung để có thể phú thương địch quốc sẽ có bảy phần trắng ba phần đen, sẽ có thủ đoạn bẩn thỉu.

Nếu không có người truy cứu thì thôi, nếu có người cố truy cứu thì có thể tìm ra lỗi vi phạm luật pháp triều đình.

Không cần Thành Dương công chúa hao tâm tổn trí, người bên dưới đã xong mọi chuyện.

Thẩm gia nghèo túng còn chưa rời khỏi thành Kim Lăng trở về nguyên quán đã bị tống giam.

Thẩm Tĩnh Đàn đặt đũa bạc trong tay xuống, bình tĩnh lau miệng.

"Thắng vua thua giặc, không còn gì để , Tiêu gia định xử trí ta như thế nào?"

"Đưa vào Đồng Xử Am."

Ta đề nghị với Tiêu Vân Khởi như thế.

Đồng Xử Am là nơi khổ tu thành lập riêng cho quý nữ vọng tộc phạm sai lầm lớn, có vào không có ra.

Trước khi vào am phải cạo trọc đầu, thay hoa phục trâm vòng.

Sau khi vào am phải ngủ phản cứng, ăn cơm trà thô, còn phải lao giặt giũ mỗi ngày, nếu không sẽ bị .

Cho dù nữ quyến vọng tộc cứng đầu phách lối thế nào, khi vào Đồng Xử Am cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu.

Đối với Thẩm Tĩnh Đàn đã quen hưởng cơm ngon áo đẹp từ nhỏ mà , cuộc sống như thế có lẽ còn khó chịu hơn chết.

Ả khó chịu thì ta vui vẻ.

Thẩm Tĩnh Đàn nghe xong bình tĩnh gật đầu.

Ta nhíu mày, không hiểu sao lại cảm thấy hơi bất an.

Vì sao ả lại khác thường như thế.

Thẩm Tĩnh Đàn bình tĩnh như , chẳng lẽ còn có chiêu nào nữa hay sao?

Ả ngửa mặt lên, mỉm : "Ta vẫn không hiểu vì sao từ khi ngươi nhập phủ vẫn luôn nhắm vào ta, rõ ràng ta không gì ngươi cả. Bây giờ ta hiểu rồi... Người là vì Tây Châu ca ca."

Ta siết chặt khăn trong tay: "Không cho phép ngươi gọi, sẽ ô uế tên chàng."

Ả mặc kệ, tiếp tục : "Hôn ước của ta và Tây Châu ca ca do tổ phụ hai nhà quyết định. Lúc ta hiểu chuyện, Tây Châu ca ca đã ở nhà ta. Khi đó, vì Hạ gia bị cuốn vào loạn Tứ vương, bị liên lụy, cả nhà chỉ còn lại một mình huynh ấy nô bộc trung thành đưa đến Kim Lăng sống. Sau đó nhà ta cũng chuyển về Kim Lăng, tổ phụ ta giữ lời hứa, nhớ hôn ước của hai nhà nên đón Tây Châu ca ca về Thẩm gia chăm sóc. Huynh ấy thông minh học gì cũng nhanh, khiến các ca ca của ta bị hạ thấp xuống, mà lại vô cùng kiên nhẫn với ta. Các ca ca chê ta yếu ớt, không muốn dẫn ta đi chơi, chỉ có huynh ấy chịu ở cạnh ta. Lúc đó, ta thật sự rất thích huynh ấy, ngày nào cũng trông ngóng mình mau trưởng thành, gả cho huynh ấy sớm một chút."

Khóe môi ả cong lên, như đang đắm chìm trong hồi ức quá khứ.

Ta nhớ Hạ Tây Châu bỏ ra gần nửa năm điêu khắc tượng gỗ Thẩm Tĩnh Đàn hồi nhỏ, lòng hơi buồn bực.

"Sau đó, tổ phụ qua đời, phụ thân muốn hủy hôn ước. Ta khóc lóc không chịu, phụ thân tát ta một cái, nữ nhi Thẩm gia không thể thiếp. Ông ấy cho Tây Châu ca ca hai lựa chọn, một là ở lại tiếp tục Thẩm gia nuôi dưỡng, việc hôn sự xem như thôi. Hai là dọn ra ngoài, tự lực cánh sinh, lúc nào tích lũy đủ ngàn vàng thì hãy đến cửa bàn chuyện cầu thân. Huynh ấy không quyết định ngay mà đến hỏi ta nghĩ thế nào. Ta muốn gả cho huynh ấy, huynh ấy lựa chọn chuyển đi. Ban đầu, ngày nào ta cũng trông mong, chỉ thiếu điều lén đưa tiền để dành của mình cho huynh ấy. Ta cũng đã sai người mang tiền đến cho huynh ấy, huynh ấy không cần. Huynh ấy phải đường đường chính chính kiếm ngàn vàng, phải chứng minh với phụ thân của ta rằng huynh ấy có bản lĩnh chăm sóc ta. Không dối ngươi, khi đó ta thật lòng muốn gả cho huynh ấy. Sau đó, ta trưởng thành hơn, tỷ muội trong nhà, hảo hữu đồng môn bắt đầu tìm thông gia. Cuối cùng, quyết định không phải công tử vọng tộc thì cũng là cử nhân tú tài, ít nhất cũng là thương nhân giàu có giống nhà ta. Nhưng Tây Châu ca ca thì sao? Huynh ấy không phải vọng tộc, lại vì gia tộc liên luỵ nên cả đời không thể thi khoa cử quan, nhà chỉ có bốn bức tường, ngay cả ngàn vàng cũng phải tích lũy nhiều năm. Ta lén đi thăm huynh ấy, ha ha, ngươi đoán xem ta thấy cái gì? Huynh ấy, phu quân tương lai của Thẩm Tĩnh Đàn ta lại bán mì hoành thánh ở bên đường cho những kẻ hạ lưu kia! Còn không hề cảm thấy nhục nhã, vàng huynh ấy dùng để cưới ta là tích góp từ những người này! Trên đời có chuyện gì buồn hơn không? Tại sao chứ? Thẩm Tĩnh Đàn ta không thể thua kém người khác , tại sao ta phải chịu nỗi nhục nhã này? Sau này gặp các tỷ muội trong nhà, ta có mặt mũi nào ngồi cùng bàn với bọn họ? Chẳng lẽ với bọn họ rằng xa phu, người gác cổng mới ăn điểm tâm ở sạp hàng nhà ta à? Huynh ấy tự chịu khổ, tại sao lại kéo ta xuống cùng!"

Giọng của ả vô thức trở nên sắc bén, sắc mặt đỏ ửng.

Ta túm chặt cổ áo của ả, giơ tay lên tát ả một cái.

Trong lồng n.g.ự.c như có ngọn lửa thiêu đốt, thiêu đến mức ta chỉ muốn xé nát người trước mắt này.

"Nhưng chàng đã từ hôn rồi! Chàng chưa từng ép buộc ngươi, vì sao ngươi còn muốn đuổi cùng g.i.ế.c tận?"

Ả nghiêng đầu đi, một lát sau mới bụm mặt ha ha: "Ngươi muốn biết vì sao à? Vậy chính ngươi đi."

Ả tránh khỏi tay của ta, ôm một hộp gỗ lim từ đầu giường, khập khiễng đi về phía ta, vẻ mặt kỳ quái không nên lời.

"Đáp án ở đây, tự ngươi đi."

Ta chằm chằm vào hộp gỗ lim trước mặt, không biết vì sao tim đập loạn.

Thẩm Tĩnh Đàn thấy ta không nhận, lại đưa hộp về phía trước.

"Nhìn đi, chẳng phải ngươi muốn câu trả lời à?"

Ta cắn răng, mở nắp hộp trong tay ả.

Ả thả lỏng tay, hộp rơi lạch cạch xuống đất, một đồ vật màu vàng lăn ra.

Đụng vào mũi chân của ta rồi dừng lại.

Ta tập trung qua, chỉ thấy đầu choáng váng, người run rẩy.

Máu trong cơ thể như ngừng chảy.

... Đó là A Hoàng.

Đầu của A Hoàng.

Tai thiếu chùm lông, là vì đêm giao thừa quá lạnh, nó co quắp ở cạnh lò lửa, không cẩn thận bị cháy.

Ta còn nó rất lâu.

Thẩm Tĩnh Đàn vỗ tay, vẻ mặt điên cuồng: "Lễ vật này ngươi thích không? Trên bàn còn có thịt của nó, ta chỉ nếm một miếng, thịt hơi khô, ta không thích. Nhưng ngươi và nó thân thiết như , chắc sẽ không chê."

Tay áo trượt xuống, trên cánh tay của ả lộ ra vết máu.

... Đó là vết tích A Hoàng từng giãy dụa cầu sống.

ý đến ánh mắt của ta, thờ ơ: "Tiểu súc sinh này khỏe lắm, ta phí rất nhiều sức mới g.i.ế.c c.h.ế.t . Trước khi chết, đầu còn ủi về phía Thùy Hương Tạ của ngươi. Ngươi xem ngươi có gì tốt chứ? Rõ ràng ban đầu ta tặng nó cho Hạ Tây Châu, nó chỉ nhớ đến ngươi. Đồ lòng lang dạ sói, giống y hệt chủ tử của nó! Chẳng phải ngươi muốn biết vì sao ta không cho Hạ Tây Châu sống à? Y y một kỹ nữ, muốn cưới ả thê tử! Một kỹ nữ! Y đang sỉ nhục ta! Đồ Thẩm Tĩnh Đàn ta không cần, cho dù là hủy, đốt đi hay xé nát cũng không đến phiên một kỹ nữ! Y đáng chết! Ha ha ha ha ha, y đáng chết! Chết là đáng!"

Trước mắt ta trở nên mơ hồ, cảm giác trời đất quay cuồng.

Không rõ bất cứ thứ gì, không nghe gì cả, mọi thứ xung quanh cách ta rất xa.

Ta đờ đẫn lấy d.a.o găm phòng thân trong tay áo ra, đi từng bước về phía ả.

Lúc Tiêu Vân Khởi xông vào Thu Ngô viện, ta đang tìm tòi trong bụng của Thẩm Tĩnh Đàn.

Thẩm Tĩnh Đàn chảy m.á.u đầy đất, giày và váy lụa của ta cũng bị m.á.u thấm ướt.

Mặt hắn trắng bệch, khẽ đến gần gọi: "Tương Tư? Nàng đang gì thế?"

Ta ngẩng gương mặt đầy m.á.u lên, nở nụ tươi: "Ta đang tìm A Hoàng! Nó vốn ngốc nghếch, lạc đường rồi, ta phải dẫn nó về nhà."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...