Thổi Mộng Đến Tây [...] – Chương 16

Đông đi xuân tới, cỏ mọc én bay.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã đến tiệc sinh thần của Trưởng công chúa.

Thế tử lại bệnh, thế tử phu nhân bận rộn việc chăm sóc, không rảnh phân thân.

Thẩm Tĩnh Đàn tự xin đi tổ chức thọ yến.

Ả vốn xuất thân thương nhân, ứng đối với loại trường hợp này thành thạo điêu luyện, dù là mua sắm trong phủ, chọn món ăn hay đưa thiếp mời, chỗ ngồi đều bố trí vô cùng phù hợp.

Trưởng công chúa vốn hổ thẹn vì Tiêu Vân Khởi không biết chừng mực, chân ả bị què.

Lần này càng thương tiếc ả.

Thấy ả việc có chừng mực, bà ta giao nửa quyền chưởng gia vào tay ả.

Lúc trước, những cơ thiếp chế giễu Thẩm Tĩnh Đàn không ân sủng thấy thế vội nở nụ , vui vẻ chạy tới Thu Ngô viện bợ đỡ lần nữa.

Sự sủng ái của Nhị công tử có thể thay đổi trong chớp mắt, quyền chưởng gia là đồ nắm chặt trong lòng bàn tay.

Chẳng phải bây giờ đã rõ nên thắp nén hương nào, bái tòa miếu nào rồi sao?

Thu Ngô viện đã có sức mạnh, lại tự tin đứng lên.

Cũng vì nguyên nhân đó nên nha đầu tên Hồng Xạ bên cạnh Thẩm Tĩnh Đàn mới dám khiêu khích trước mặt ta như thế.

Một ngày trước thọ yến, các nơi trong phủ đều đang bận rộn việc.

Chỉ có ta ngồi ở đình nghỉ mát cho cá chép ăn.

Khi vung mồi xuống, một đám cá tranh nhau chen lấn vây quanh.

Hồng Xạ một nhóm nha hoàn vây quanh, đúng lúc đi qua.

Nàng ta có đôi mắt xếch, khi nhíu mày lại càng có vẻ đanh đá cay nghiệt.

Không khác gì lúc thấy ở cổng Lâm Lang các.

Khi đó, nàng ta nhận hộp gỗ từ trong tay Hạ Tây Châu.

Khi liếc qua, còn chưa gì trên mặt đã hiện ra vẻ xem thường.

"Đồ nghèo kiết hủ lậu, mà cầm một mảnh gỗ nát xem như quà sinh nhật, nghĩ tiểu thư nhà ta là ăn mày à? Tiêu nhị công tử đưa cho tiểu thư một hộp minh châu đấy!"

Ta núp ở góc đường trộm.

Hạ Tây Châu quay lưng về phía ta, nên không rõ vẻ mặt.

Giọng của Thẩm Tĩnh Đàn vang lên từ màn lụa trắng: "Tây Châu ca ca, muội đã không còn là tiểu hài tử, muội đã không thích những thứ đồ chơi này từ lâu rồi. Nếu huynh muốn muội vui vẻ thì mau hủy hôn sự đi. Hạ gia đã suy tàn, hai nhà chúng ta không xứng với nhau. Huynh cam chịu nghèo khó, cần gì cứ phải túm lấy muội?"

Ả dẫn theo Hồng Xạ quay người đi thẳng vào Lâm Lang các.

"Tiểu thư, tượng gỗ này..."

"Ném đi đi, đừng để Tiêu nhị công tử thấy."

Hạ Tây Châu chưa đi xa, hộp gỗ màu vàng bị ném trên đất.

Tượng gỗ bên trong rơi ra.

Đào Hố Không Lấp teamNhư chó lại không phải chó, giống heo không phải heo.

Y hơi ngẩn ra rồi thở dài.

Y cúi người nhặt tượng gỗ lên, giọng điệu có vẻ bất đắc dĩ: "Tương Tư, nàng ra đi, ta biết nàng ở đó."

Ta núp vào sâu hơn.

"Đừng trốn nữa, ta thấy A Hoàng rồi."

Ta nhíu mày, khẽ đá con ch.ó vàng bên chân một cái: "Đều tại mi!"

A Hoàng không hiểu, còn tưởng rằng ta chơi với nó, thân thiết vùi đầu vào.

Ta ghét bỏ hừ một tiếng.

Con chó ngốc này.

Tượng gỗ do ta lén đổi trong đêm.

Lễ vật sinh nhật Hạ Tây Châu chuẩn bị là tượng khắc dáng vẻ hồi nhỏ của Thẩm Tĩnh Đàn.

Y học rất nhanh, cũng rất khéo tay.

Ta chỉ hướng dẫn mấy ngày mà y đã nhanh chóng hiểu cách điêu khắc.

Bỏ ra hơn nửa năm, ra tượng gỗ hình người sinh như thật, ngây thơ chân thành.

Y muốn với ả...

Y sắp tích góp đủ bạc rồi, hôn ước tổ phụ hai nhà quyết định đã sắp đến ngày thực hiện.

Đêm đó, ta lăn qua lăn lại, càng nghĩ càng giận.

Hạ Tây Châu còn chưa đưa phí cảm ơn ta đã hướng dẫn, tại sao lại dùng tay nghề ta chỉ cho lấy lòng người ngoài?

Ta im lặng đứng dậy đổi thứ trong hộp thành tượng A Hoàng lần đầu tiên y thử tay nghề.

Ta nghĩ đến dáng vẻ ngạc nhiên khi người trong lòng y mở hộp ra, lòng thầm vui vẻ.

Phải khiến vị Thẩm tiểu thư kia tức c.h.ế.t mới .

Tốt nhất...

Là tức đến nỗi không cần y nữa!

Ta không ngờ, ả thật sự không cần Hạ Tây Châu.

Ta lề mà lề mề đi đến cạnh y.

Trong lòng thầm nghĩ, sẽ nhịn ba câu.

Thật ra việc này ta có lỗi, thì ta hào phóng để y mắng vài câu .

Chỉ ba câu thôi, không nhiều hơn.

Ta cũng biết tức giận.

Hạ Tây Châu ngồi xổm trên mặt đất, nắm tượng gỗ không ra hình dáng trong tay.

A Hoàng gừ gừ cọ đầu vào y.

Y vỗ đầu A Hoàng, đứng lên, không ra cảm .

"Đi thôi."

Ta nhướng mày đứng đó, vừa sợ vừa giận: "Ngài muốn đuổi ta đi à?"

Y khẽ giật mình, dáng vẻ xù lông của ta thì bật : "Nàng nghĩ gì thế? Chẳng phải nàng luôn phàn nàn cửa sổ hở à? Bây giờ có tiền thay mới rồi."

...

Trước mặt, Hồng Xạ chống nạnh, oán hận mắng mấy tiếng kỹ nữ.

Sau khi chân của Thẩm Tĩnh Đàn bị què, tính cách ả thay đổi, buồn vui thất thường khiến cuộc sống của nàng ta không hề dễ chịu. Vì thế, nàng ta chuyển sự oán hận lên đầu ta.

"Trong phủ, ai cũng đang bận rộn tổ chức thọ yến cho Trưởng công chúa, chỉ có kỹ nữ như ngươi, ban ngày trời sáng lại ở đây lười biếng thanh nhàn! Đúng là tiện tỳ, chỉ biết dùng mánh lới, trong lòng chỉ suy nghĩ dùng cách gì quyến rũ nam nhân!"

Ta nghe bật , hờ hững rút trâm cài trên đầu xuống ngắm.

Trâm cài này do Tiêu Vân Khởi đặt riêng cho ta tại Lâm Lang các, chỉ hồng bảo khảm lên thôi đã có giá trị liên thành.

Đuôi trâm vô cùng sắc bén, hiện ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời.

"Biết quyến rũ nam nhân cũng xem như một loại bản lĩnh, ngươi đã gọi ta một tiếng kỹ nữ thì nên biết ta không quan tâm những quy củ, thể thống, giới hạn kia. Ta đang vui vẻ cho cá ăn ở đây, tự dưng ngươi lại đến quấy nhiễu thanh tĩnh của ta, còn hô to gọi nhỏ khiến cá của ta bị dọa chạy mất. Bây giờ ta không vui, ngươi còn dám trừng ta, ta sẽ đ.â.m mù mắt của ngươi. Ngươi đoán chủ tử của ngươi có ra mặt vì ngươi không, Nhị công tử có thể vì thế mà ta không?"

Hồng Xạ chằm chằm vào trâm cài trong tay ta, mặt trắng nhợt.

Nàng ta bị nha hoàn kéo xuống, hơi ấm ức ngậm miệng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...