“Tưởng Khâm Hoà?”
Anh tựa hồ không nghe lời của tôi, thân thể cuộn tròn. Cảm giác không đúng, tôi cầm s.ú.n.g đo nhiệt độ ở tai, 39 độ.
“Tưởng Khâm Hoà, đừng ngủ nữa, theo tôi đến bệnh viện.”
Người đàn ông bị tôi đánh thức: “Tôi không sao.”
“Nóng đến mức có thể nấu nước, không sao tôi có sao, tôi sợ c.h.ế.t ở nhà của tôi!”
Chờ đến khi bệnh viện ổn định lại, đã là bốn giờ sáng. Tôi nhịn không lầm bầm: “Tôi đây đâu phải chỉ có thêm một đứa con trai, rõ ràng là hai đứa.”
Tưởng Khâm Hoà nằm trên giường bệnh, cố gắng lấy lại tinh thần hỏi tôi: “Em gì?”
“Tôi ngài đây thật sự là tổ tông của tôi!”
Khóe mắt Tưởng Khâm Hoà như thêm chút ý , đập đập bên cạnh: “Em cũng lên ngủ một lát đi.”
Phòng bệnh là phòng đôi, ngăn cách giữa hai giường bệnh dùng rèm giường màu hồng nhạt. Lúc này, không gian riêng tư chỉ có hai chúng tôi.
Tôi cảm thấy có chút không tự nhiên, thô lỗ trả lời: “Không cần, nằm một mình...”
Lời còn chưa dứt, Tưởng Khâm Hoà đột nhiên ngồi dậy, một tay ôm eo tôi, dùng sức nhấc lên. Đến khi kịp phản ứng, tôi đã nằm trên giường , nằm trong lòng .
Tôi giãy dụa: “Anh gì?”
“Đừng nhúc nhích, giường bên cạnh sắp bị em đánh thức rồi.”
“Anh...”
“Ngủ đi, ngày mai không phải còn phải đi kiếm tiền nuôi tôi sao?”
Lời này sao nghe có chút kỳ quái. Nhưng cuối cùng vẫn là cơn buồn ngủ chiến thắng lý trí.
Ngày hôm sau, tôi bị bác sĩ kiểm tra phòng đánh thức, trên giường bệnh chỉ có mình tôi.
“Bác sĩ, người nằm ở chỗ này đâu rồi?”
“Là ai cơ? Tôi vào chỉ thấy nằm trên giường.”
Cho nên, Tưởng Khâm Hoà đã trở về?
Trong lòng tôi lại sinh ra cảm giác mất mát dị thường. Tốn nhiều tiền cho như , cũng không biết khi nào có thể trả lại cho tôi...
Đang suy nghĩ, đột nhiên rèm giường màu hồng nhạt bị kéo ra.
Bác sĩ liếc về phía sau một cái, răn dạy: “Cơn sốt vừa hạ đã chạy loạn khắp nơi, người nhà cũng , nằm ngủ trên giường bệnh để bệnh nhân ra ngoài mua điểm tâm, show ân ái cũng không phải lúc này!”
Nói xong còn trừng mắt liếc tôi một cái. Quả thực không giải thích .
Đợi đến khi bác sĩ đi rồi, tôi oán giận: “Anh đi đâu !”
“Mua cho em một ly cà phê, sợ em đi buồn ngủ.”
Tôi hồ nghi: “Sẽ không phải lại là mua nợ chứ?”
“Không phải.”
Tôi đang định hỏi tiền ở đâu ra, đột nhiên mấy người đàn ông âu phục giày da đi vào.
Một người trong đó cung kính đứng trước mặt Tưởng Khâm Hoà: “Tổng giám đốc Tưởng, có cần đổi toàn bộ phòng riêng cho không?”
Sắc mặt Tưởng Khâm Hoà hơi lạnh: “Không cần, hai người về trước đi.”
Đối phương còn muốn gì đó, liếc mắt tôi một cái vẫn nuốt trở vào.
“Được, có gì cần cứ ra lệnh rất cứ lúc nào.”
Đợi đến khi đối phương rời đi, Tưởng Khâm Hoà mới mở miệng: “Bọn họ mua cà phê, hình như bọn họ nhận lầm người, coi tôi là Tưởng Khâm Hoà của thời không này.”
Anh ghé sát vào tôi hạ giọng: “Tôi bảo đám người này gom cho tôi một vạn tiền mặt, em cất kỹ tiền, coi như tôi trợ cấp cho gia đình ở đây trong khoảng thời gian này.”
Nói xong lấy ra một phong bì đưa cho tôi, còn trừng mắt tôi. Ý bảo tôi giữ bí mật.
Cả người tôi choáng váng.
Chờ đã, huống này là lừa đảo phải không?
Đây cmn chính là lừa đảo rồi!
6
Sau khi xuất viện Tưởng Khâm Hoà liền cùng tôi trở về nhà.
Tiền nhà sắp hết hạn. Buổi tối, tôi nhận tin nhắn từ chủ nhà hỏi tôi có cần gia hạn hợp đồng nhà không. Tôi cầm điện thoại, có chút do dự.
“Đang gì thế?”
Tưởng Khâm Hoà tắm rửa xong đi ra, trên người mặc áo ngủ cotton màu xám tôi mới mua cho , quần áo dài tay.
Tôi vô thức bấm điện thoại qua: “Không gì cả.”
Tưởng Khâm Hoà cũng không hỏi nhiều, vô cùng tự nhiên đi tới ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Cho tôi mượn nằm một chút.”
Người đàn ông vừa tắm xong, trên người còn mang theo mùi sữa tắm. Tôi không mua sữa tắm cho đàn ông nên lúc này trên mùi hương trên người giống hệt tôi.
Trước kia không cảm thấy, mà đêm nay mùi hương giao hòa, có vẻ mập mờ kỳ lạ. Tôi mất tự nhiên xê dịch sang bên cạnh: “Thân thể còn không thoải mái sao?”
“Tốt hơn nhiều rồi.”
Tuy rằng mới đầu thu, đã có cảm giác mát mẻ.
“Buổi tối đổi chỗ ngủ đi, tôi ngủ ở dưới.”
Nói xong tôi đứng dậy, muốn nhường giường cho đối phương. Mới đậy, Tưởng Khâm Hoà liền đuổi theo túm lấy tôi.
“Không cần, sàn nhà quá cứng em sẽ không thoải mái.”
“Nhưng ...”
“Chúng ta đổi giường đi.”
“Hả?”
Tưởng Khâm Hoà về phía tôi: “Tôi không biết khi nào mới có thể rời đi, dự tính phải ở lại đây một thời gian. Ý tôi là, nếu em không ngại, chúng ta đổi giường đôi lớn một chút... có thể chứa hai chúng ta nhé?”
Giọng của mang theo sự mập mờ thăm dò, gần như trong nháy mắt tôi đã nghe hiểu ẩn ý đằng sau những lời này của Tưởng Khâm Hoà.
Một bên gương mặt người đàn ông ẩn trong bóng tối, một bên khác bị ánh đèn vàng nhạt phác họa ra đường nét tuấn. Đôi mắt như hồ nước mùa thu, rung lòng người.
Khoảnh khắc đó, tôi giống như nghe nhịp tim không thể nghe thấy. Kim đồng hồ tích tắc, trong phòng không biết từ lúc nào đã dính đầy ấn ký của Tưởng Khâm Hoà.
Bạn thấy sao?