Thời Không Gặp Gỡ – Chương 1

Tắm xong đi ra, trong phòng đột nhiên có thêm một người đàn ông.

 

Người đối diện sắc mặt lạnh lùng, giọng trầm thấp: “Nếu muốn Tưởng phu nhân, thì an phận cho tôi một chút, nếu không con trai cũng không bảo vệ em.”

 

Nói xong còn đánh giá tôi từ trên xuống dưới, đáy mắt mang theo sự cợt không che giấu .

 

Vừa rồi tôi phát hiện căn phòng mình đang ở đã thay đổi cách bài trí.

 

Tôi bị dọa đến choáng váng, quay đầu chạy về phòng tắm.

 

Khi trở ra, người đàn ông biến mất, chiếc giường lớn kiểu châu Âu xa hoa cũng biến mất. Tất cả đều khôi phục nguyên trạng trước khi tôi đi tắm...

 

1

 

Căn phòng trống rỗng, cảnh tượng vừa rồi dường như chỉ là tưởng tượng của tôi. Một cơn gió lạnh thổi qua, không hiểu sao tôi rùng mình một cái. Thực ra, đây không phải là lần đầu tiên tôi trải qua “chuyện lạ” này.

 

Bắt đầu từ tháng trước, tôi thấy vật gì đó trong nhà mà không phải là của mình. Ban đầu là đôi dép nam, sau đó là dao cạo râu. Vài ngày trước tôi thậm chí còn thấy một chiếc đồng hồ ở trên bàn trang điểm. 

 

Tò mò tôi tìm kiếm nhãn hiệu, là Patek Philippe, hơn 15 triệu. Tôi nghi ngờ căn phòng này bị ma ám. Hơn nữa còn là một con ma phú quý.

 

Tôi vốn nghĩ hết hạn nhà tôi sẽ trả phòng, lại không ngờ thời gian chuyển nhà còn có nửa tháng mà vẫn có chuyện bất ổn, xuất hiện “ma”!

 

2

 

Ngày hôm sau, tôi bị một cánh tay nặng nề đè cho tỉnh giấc.

 

Phiền não dời cánh tay đi, tôi đột nhiên ý thức điều gì đó, đầu óc trống rỗng trong nháy mắt.

 

Trên giường của tôi, sao có thể có cánh tay của đàn ông?

 

Mở mắt, đối diện với một đôi mắt thâm sắc. Anh tôi chằm chằm, trên mặt là sự ghét bỏ không che giấu.

 

“Hôm qua cố ý thay quần áo trước mặt tôi, hôm nay liền bò lên giường tôi. Cô Tô, mánh khóe của em thật đúng là quá nhiều.”

 

Giường của ?

 

Lúc này tôi mới ý, cảnh tượng xung quanh tôi lại thay đổi.

 

Chiếc giường nhỏ vốn thoải mái đã biến mất, thay vào đó là một chiếc giường đôi cực lớn kiểu châu Âu.

 

Phòng trang phục đơn giản lúc này cũng trở nên xa hoa dị thường, đồ trang trí xung quanh sáng loáng đều viết hai chữ to đùng “Đắt tiền”.

 

Tim đập nhanh, theo bản năng tôi nắm chặt vòng tay chu sa trên tay.

 

“Anh, , là ai?”

 

Trong nháy mắt tiếp theo, ngón tay thon dài của người đàn ông nắm lấy cằm của tôi, giọng lạnh lẽo: “Dụ dỗ không , bắt đầu giả bộ mất trí nhớ? Tô Dạng, ngày hôm qua tôi đã cảnh cáo em, muốn ở lại cái nhà này, hãy thu hồi những mánh khoé của em lại. Đừng tái phạm sai lầm lần thứ hai, nếu không ngay cả Gia Dục cũng không cứu em đâu.”

 

Tôi căn bản không có tâm tư nghe đang cái gì, vươn một tay sờ sờ gương mặt . Hai má đàn hồi , quan trọng nhất là da thịt ấm áp. Là... người sống?

 

Người đàn ông bị tôi sờ soạng, lông mày nhíu đến mức có thể đan thành một chiếc áo len ngay tại chỗ.

 

Anh bắt lấy tay tôi, đang muốn lớn tiếng mở miệng. Đột nhiên, cửa phòng ngủ bị mở ra. Một đứa nhỏ mặc quần yếm củ cải vọt vào: “Ba!”

 

Thân hình nhỏ nhắn sau khi thấy tôi lại đột nhiên cứng đờ, nhỏ giọng gọi một câu: “Mẹ, buổi sáng tốt lành.”

 

Tâm rõ ràng sa sút, mà hiện tại tôi đã không rảnh bận tâm đến cảm của nhỏ này, đầu óc vốn không linh hoạt lại một lần nữa suy nghĩ.

 

Mẹ... Sẽ không phải là gọi tôi chứ!?

 

3

 

Phải mất nửa ngày tôi mới hiểu hình. Tôi hẳn là đi nhầm vào thời không song song. Ở đây, tôi đã kết hôn. Thậm chí còn có một đứa con trai 3 tuổi.

 

Còn “con ma phú quý” mà tôi lầm tưởng kia, chính là chồng tôi ở thời không này, Tưởng Khâm Hoà. Tuy nhiên, cảm của chúng tôi dường như không tốt.

 

Suốt buổi chiều, tôi lang thang trong phòng, cố gắng tìm “cánh cửa thần kỳ” để trở về đều tôi thất vọng. Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, tôi cũng không thể trở về.

 

Bất lực, tôi chỉ có thể chấp nhận sự thật rằng mình phải ở chỗ này một thời gian ngắn. Nhưng nghĩ đến quan hệ giữa mình và Tưởng Khâm Hoà, tôi đau đầu vẫn cảm thấy có chút may mắn. So với quan hệ vợ chồng hài hòa, tôi cảm thấy như cũng ổn.

 

Buổi tối, con trai của “tôi” từ nhà trẻ trở về. Thằng bé đi theo phía sau bảo mẫu, vốn còn đang líu ríu chuyện, trong nháy mắt thấy tôi lại im lặng.

 

Ở tuổi còn chưa học cách che giấu cảm , trong ánh mắt nó kích khiếp đảm rõ ràng. 

 

Vẫn là bảo mẫu mở miệng trước: “Bà chủ, đi công tác về rồi à.”

 

Sau đó thằng bé mới mím môi, không không nguyện gọi một câu: “Chào mẹ.”

 

Thằng bé rất đáng , hai con mắt tròn vo như hạt nho, cái miệng nhỏ nhắn mũm mĩm, vẻ ngoài giống tôi nhiều hơn. Loại cảm giác này rất kỳ diệu.

 

Ít nhất ở một thời không khác, tôi cho tới bây giờ chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có một ngày trở thành mẹ. Thậm chí đứa nhỏ lại trông giống tôi như !

 

Tâm có chút sung sướng kỳ lạ, tôi đưa tay vẫy vẫy đứa nhỏ. Thằng bé do dự một lát, sau đó mới từ phía sau bảo mẫu đi ra, biểu cảm có chút xấu hổ.

 

Tôi nóng lòng muốn ôm thằng bé vào lòng, nó kêu lênm, khuôn mặt ửng hồng. Thằng bé thật thơm.

 

Tôi kiềm chế tâm muốn hỏi thằng bé tên gì, dùng trán cọ cọ vào cổ nó. Quả nhiên, khuôn mặt vốn còn có chút khẩn trương của thằng bé trong nháy mắt sụp đổ, miệng “khanh khách”.

 

Ngay khi tôi có ý nhân cơ hội kéo gần quan hệ với nó thì một giọng lạnh lùng không thích hợp mạnh mẽ chen vào: “Tưởng Gia Dục, lại đây.”

 

“Ba!”

 

Nhìn thấy Tưởng Khâm Hoà, Tưởng Gia Dục rõ ràng càng vui vẻ hơn. Chân đạp hai cái, giãy dụa từ trên người tôi chạy xuống.

 

Tưởng Khâm Hoà tôi với ánh mắt đề phòng. Anh đến gần tôi, cảnh cáo: “Em biết Gia Dục là giới hạn của tôi mà.”

 

Tôi hơi ngẩn ra: “Tôi không muốn gì, chỉ muốn gần gũi với đứa nhỏ một chút.”

 

“Thu hồi thương người mẹ bất thình lình của em lại, nó bị em bị bắt cóc một lần, còn chưa đủ sao?”

 

“Tôi, tôi không biết...”

 

Khóe miệng Tưởng Khâm Hoà chế giễu: “Cô Tô diễn xuất thật kinh người.”

 

Nói xong không đợi tôi trả lời, ôm Gia Dục rời đi.

 

Buổi tối, tôi nằm trằn trọc trong phòng khách. Tôi của thời không này, dường như rất khác với người kia. Tôi không chắc mình sẽ ở đây bao lâu, tôi cảm thấy mình cần phải giải thích rõ ràng với Tưởng Khâm Hoà. Ít nhất, cũng phải hiểu rõ giữa bọn họ trước kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

 

Đèn trong phòng ngủ chính vẫn sáng. Do dự một lát, tôi gõ cửa phòng đối phương.

 

“Anh Tưởng, nghỉ ngơi chưa?”

 

Không ai trả lời.

 

Tôi đẩy cửa ra một khe hở, bên trong không có ai. Nhíu nhíu mày, tôi bước chân đi vào. Phòng tắm của phòng ngủ chính truyền ra tiếng nước chảy. Khuôn mặt tôi đỏ bừng, tôi đang chuẩn bị đi ra ngoài. Đột nhiên tiếng nước ngừng lại, cửa phòng tắm mở ra.

 

Trong nháy mắt này, tôi đột nhiên có cảm giác mê muội. Không biết có phải ảo giác hay không, đèn trên đỉnh như có hai cái.

.

Mở mắt ra, Tưởng Khâm Hoà đã đứng trước mặt tôi. Người đàn ông chỉ quấn một cái khăn tắm ở nửa thân dưới, bọt nước trên người còn chưa hoàn toàn lau sạch. Dáng người to lớn, cơ bắp cân xứng.

 

Nhìn thấy tôi, mím môi, sự không vui bộc lộ trong lời : “Ác quỷ sẽ không bao giờ chết sao?”

 

Đầu tôi ong ong, vượt qua tầm mắt dừng lại trên tấm ga trải giường màu lam. Ý thức cái gì, sống lưng càng lúc càng thẳng.

 

“Anh Tưởng, người vừa ăn trộm vừa làng bây giờ là phải không? Anh kỹ một chút xem mình đang ở đâu, đêm hôm khuya khoắt không ngủ chạy tới phòng tôi, tính gì?”

 

Nghe , Tưởng Khâm Hoà nhíu chặt lông mày: “Em cái gì...”

 

Lời còn chưa dứt, tôi đã thấy sự... kinh hãi trên khuôn mặt nghìn năm không đổi của người đàn ông này.

 

Tạ ơn trời! Thời không của tôi đã trở lại!

 

4

 

Căn phòng vẫn như lúc tôi rời đi, không gian nhỏ hẹp vì có thêm một người đàn ông nên có vẻ chật chội.

 

Tôi đứng đối diện , chuẩn bị thưởng thức sự sụp đổ của Tưởng Khâm Hoà ở cự ly gần. Nhưng tôi thất vọng rồi, nhanh chóng trở lại bình thường.

 

“Thảo nào từ tối hôm qua đã rất khác thường, cho nên em cũng không phải là ấy.”

 

Sau đó lại hỏi tôi: “Nhà em có quần áo nào tôi có thể thay không?”

 

Tôi quét mắt cơ bắp lộ ra bên ngoài của Tưởng Khâm Hoà, nhanh chóng tránh ánh mắt: “Nhà tôi sao lại có quần áo đàn ông!”

 

Tưởng Khâm Hoà lập tức hiểu ra, sau đó một câu: “À, có lẽ em cần chuẩn bị mấy bộ.”

 

Tôi:?

 

Đang định hỏi mấy câu này, chợt thấy Tưởng Khâm Hoà đi tới bên giường tôi: “Giường đơn?”

 

Chuyện diễn ra quá nhanh, tôi theo bản năng trả lời: “Không phải, là 1,5m*1,8m.”

 

Tưởng Khâm Hoà nhíu mày: “Đủ cho hai chúng ta ngủ không?”

 

Trong khoảnh khắc đó, tôi nghĩ mình đã nghe nhầm.

 

“Chúng ta?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...