Ta đống thức ăn trong bát cao như quả đồi, ánh mắt hơi đăm đăm.
“Nàng chọn ăn hết những thứ này, hay chọn…” - Kỳ Dần vừa , vừa dùng ngón tay hành cắt cổ.
Ban đầu ta định dũng cảm chọn cái thứ hai, sau khi suy nghĩ lại thì ta chọn cái thứ nhất.
Khụ khụ…
Chủ yếu là vì ta quá đói.
Không phải vì sợ, không phải vì sợ.
Ngay lúc ta đang loay hoay với đống đồ ăn trước mặt, lời của Kỳ Dần khiến ta suýt nghẹn chết.
“Sao hôm qua nàng muốn đưa những quyển sách kia cho Viễn U?”
Ta chợt vỗ mạnh vào ngực, y đưa cho ta một chén nước, khó khăn lắm ta mới thở .
Tiếp tục pha trò với y: “Thần thiếp sợ muội muội ở trong cung quá nhàm chán, nên tìm cách giúp nàng ấy giải trí.”
"Ồ? Thật sao?" - Kỳ Dần nhướng mày.
Ta không dám y, chỉ gật đầu.
“Chữ viết của nàng trông như giun đất, nàng cho rằng nàng ấy có muốn đọc nó không?”
Chà, nhiều như , hóa ra thứ đang đợi ta ở chỗ này.
Đây là y đang chê chữ ta xấu, bẩn mắt của Tô Viễn U.
Hừ! Đúng là ý tốt bị coi như lòng lang dạ thú.
Ta không đáp lời, nghiễm nhiên chấp nhận.
Ai ngờ y vẫn chưa buông tha: “Trẫm dạy nàng viết chữ nhiều năm như , sao ngay cả cọng lông mà nàng cũng không học ?”
Ta: “…”
Tiếp tục ăn cơm, không nghe nữa.
“Tại sao lại đưa quyển sách [Làm sao để trở thành một Hoàng hậu tốt] cho nàng ấy xem? Nàng không sợ nàng ấy sẽ cướp mất ngôi vị Hoàng hậu của nàng sao?”
Động tác ăn cơm của ta chợt dừng, lén y một cái, thấy y không ta, ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Thần thiếp đều nghe theo Hoàng thượng, ngôi vị Hoàng hậu thuộc về thần thiếp, đương nhiên...là vui vẻ, nếu Hoàng thượng muốn thần thiếp nhường vị trí đó cho người khác, thần thiếp cũng không dị nghị.”
Ta đã ám chỉ rất rõ ràng.
“Hoàng hậu thật đúng là nghe lời trẫm.”
Không biết có phải ta nghĩ nhiều không, mà luôn cảm thấy câu của y có ý nghĩa khác, thật kỳ lạ.
“Hoàng hậu hiền đức, ngôi vị Hoàng hậu này mãi mãi chỉ thuộc về nàng.”
Tâm trí ta rối bời, khuỷu tay vô va vào chén trà bên cạnh.
Cái chén sứ Thanh Hoa tinh xảo vỡ tan thành từng mảnh trên sàn.
Ta ngây người những mảnh vỡ trên sàn, có chút thất thần.
Dường như chén trà này cũng cảm thấy câu của y trái với lương tâm.
"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, U phi đến." - Thu Cúc từ bên ngoài tiến vào thông báo.
Nàng ấy vừa dứt lời, Tô Viễn U cũng đã bước tới.
Nàng hành lễ với ta và Kỳ Dần, sau đó đứng bên cạnh Kỳ Dần, biểu cảm không còn lạnh lùng như mọi ngày.
“Hoàng thượng, người nên đến chỗ thần thiếp.”
Tô Viễn U không chút kiêng dè mà cướp người ngay trước mặt ta.
Đây đúng là…quá tốt rồi!
Ngày mai là ngày cuối cùng ta ở trong cung, hôm nay ta vốn định thu dọn đồ đạc, không ngờ Hoàng thượng lại đến.
Làm chậm trễ kế hoạch của ta.
Ta đặt đũa xuống, im lặng chờ Hoàng thượng rời đi.
Quả nhiên, tầm quan trọng của Tô Viễn U đối với Hoàng thượng không ta thất vọng.
Nàng chỉ mới một câu, Kỳ Dần đã lập tức đứng dậy đi theo nàng.
Không một tia lưu luyến.
Thực ra, trước khi Kỳ Dần bị Thái Thượng Hoàng ép cưới ta, y từng đối xử với ta rất tốt.
Dạy ta viết chữ, dạy ta vẽ tranh, dạy ta đọc sách.
Y với ta rằng trong sách tự có nhà dát vàng, trong sách tự chứa người đẹp như ngọc*.
(*) Ý muốn cứ cắm đầu vào sách mà học cho chuyên cần đi, khi đã hiểu hết những kiến thức ở trong sách rồi thì cũng đã thành tài, thi đậu, và khi đã đỗ đạt quan rồi thì ắt sẽ có vợ đẹp như ngọc và sẽ có nhà dát vàng với lầu son gác tía mà ở.
Lúc đầu ta không hiểu ý nghĩa của câu đó, về sau ta đã hiểu.
Bởi vì trong quyển sách mà y thường đọc, ta trông thấy ba chữ Tiếu Câm Vãn y khoanh tròn bằng bút lông.
Y thường ba chữ đó ngẩn người, thất thần, đôi lúc còn một cách khó hiểu.
Ta từng đọc một số tiểu thuyết, trong đó rằng khi một người nam tử thích một nữ tử, biểu hiện của họ sẽ như .
Bạn thấy sao?