Thời Gian Khó Mà [...] – Chương 16

Cho đến khi ta đạt mục tiêu của mình, ta nghĩ rằng cuối cùng ta có thể ôm nàng trong lòng, thương nàng thật tử tế.

Nhưng ta vô phát hiện ra thủ dụ Thái Thượng Hoàng viết cho nàng, trong thủ dụ là lời hứa của Thái Thượng Hoàng với nàng, rằng nếu ba năm sau nàng không ta, thì nàng hãy rời đi.

Trái tim ta trong khoảnh khắc đó rơi xuống đáy vực, ta muốn chất vấn nàng, liệu hiện tại ở bên ta có phải vì lời hứa với phụ hoàng của ta không.

Lúc đó ta định lấy lại thủ dụ, ngẫm nghĩ một hồi rồi lại bỏ xuống, ta muốn xem đến năm thứ ba nàng có rời đi hay không.

Ai ngờ khi ta còn chưa kịp thăm dò rõ ràng tâm tư của nàng, ta đã phát hiện ra sự thật nàng bị trúng độc.

Hóa ra nhiều năm trước, nàng đã phụ hoàng đưa ra khỏi hoàng cung, rất lâu không trở về là vì giải độc.

Chỉ là không ai ngờ rằng độc tố lại mạnh đến .

Biết thế, ta bắt đầu tìm kiếm phương pháp giải độc cho nàng.

Nhưng ngay cả Ngụy Thiên Cương cũng bất lực.

Ta không tin, tìm kiếm nhiều nơi, cuối cùng tìm một người luyện trùng cổ tại Miêu Cương.

Loại trùng cổ này nuôi bằng người, hàng ngày hấp thụ máu người, đợi khi trùng lớn lên trong cơ thể người, sau đó lấy trùng ra, nghiền thành bột, cho vào miệng người sắp chết còn thoi thóp, khiến họ nuốt xuống, người đó sẽ hồi sinh từ cõi chết.

Ban đầu ta không tin, khi tận mắt thấy người chết sống lại, ta đương nhiên sẽ nắm bắt cơ hội duy nhất này.

Tuy nhiên chuyện này ta không thể cho Lưu Ly biết, vì quá trình nuôi thuốc cực kỳ tàn nhẫn.

Ta biết trong những năm qua, Lưu Ly đã rất nhiều người, nàng không muốn người vô tội nữa.

, ta chỉ có thể giấu nàng chuyện này.

Thế là, ta cho Tô Viễn U thông qua buổi tuyển tú, tiến vào hoàng cung, như sẽ thuận tiện để lấy máu tim của ta cho nàng ta, vì người Miêu kia rằng, nếu con trùng này uống máu của ai, thì sẽ trở nên thân thiết với người đó.

Một tâm tư nhỏ khác là ta cũng muốn xem nếu ta tốt với người phụ nữ khác, nàng sẽ phản ứng thế nào.

Kết quả phản ứng bình thường không , nàng còn tưởng ta có cảm sâu đậm với Tô Viễn U, đến nỗi tùy tiện tặng đi những vật tượng trưng cho Hoàng hậu, còn muốn dạy Tô Viễn U cách trở thành Hoàng hậu!

Ta vừa tức giận, vừa bất lực, còn có lo lắng.

Vì chỉ còn vài ngày nữa là ba năm, người của ta đã báo cho ta biết, nàng đang thu dọn chuẩn bị rời đi.

Ta biết nàng đã hạ quyết tâm rời đi, ta vẫn muốn giữ nàng lại.

Vài ngày trước khi trùng cổ gần lớn, ta định đưa nàng đến Mai Thành, nàng không chịu, có lẽ muốn trốn khi ta không có mặt.

Thế là ta sai Phúc công công chỉ rõ, nàng đã đồng ý.

Đến nơi, kết quả lại xuất hiện một nam nhân mà ta không quen biết.

Họ rất thân thiết, thân thiết đến mức ta trở thành người lạ.

Ta thậm chí không khỏi có suy nghĩ, nàng muốn rời bỏ ta có phải vì cái tên Nguỵ Như Sĩ đó không.

Khi hai người họ chuyện riêng, ta phát điên vì ghen tuông.

Khi Ngụy Như Sĩ đánh ta, tất nhiên ta có thể tránh , ta cố không tránh.

Bởi vì nếu ta không tránh, nàng sẽ bôi thuốc cho ta, sẽ đau lòng vì ta.

Chỉ là ta có phòng bị kỹ càng đến đâu, không ngờ nàng lại bỏ thứ gì đó vào thuốc bôi cho ta.

Ta thực sự đã rơi vào trạng thái hôn mê trong chốc lát, trong giấc mơ, ta mơ thấy nàng rời đi, ta giật mình tỉnh dậy, quả nhiên nàng không còn ở đó.

Ta cắt tay mình để giúp bản thân tỉnh táo, khi đuổi theo, nàng vẫn chưa kịp rời đi.

Lúc đó, trái tim ta đau nhói từng cơn.

Nhìn nàng băng bó cho ta, ta nghĩ có lẽ còn cơ hội khiến nàng ở lại, chỉ không ngờ nàng lại bỏ thuốc mê lên khăn lụa.

Nàng thật tàn nhẫn!

Khi ta tỉnh dậy, đã là hai ngày sau, ta đã lật tung mọi ngóc ngách để tìm nàng.

Lại nhận tin nàng chết vì đất.

Tin tức rằng nàng đã chết trong quá trình cứu người.

Đúng , cuối cùng nàng không cần phải người nữa, cuối cùng nàng không cần phải lo lắng về việc xuống Địa Ngục nữa.

Chắc hẳn nàng vui lắm nhỉ?

Vậy còn ta thì sao?

Ta thật đáng đời!

Ngoại truyện: Ngụy Như Sĩ

Ta không có gì muốn , mọi thứ đã thành kết cục đã định, ta bắt đầu nàng từ tính cách, trung với tim, không sai chính tả đâu, chính là chữ trung này, một trái tim trung thành.

Cả đời này ta có thể gặp nàng, may mắn thay! Đau đớn thay!

Ta thật sự không muốn nhắc đến nàng nữa, vì mỗi khi nhắc đến một chữ, từng hơi thở của ta đều nhức nhối.

Hết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...