Độc dược đã ngấm sâu vào xương tủy của ta, mỗi ngày vẫn phải giúp Hoàng đế tuyển phi tần.
Ta những tú nữ xinh đẹp, da trắng, chân dài, thầm chỉ thị cho Ngự Thiện Phòng, bảo họ thêm nhiều món bổ thận cao cấp vào bữa ăn của Hoàng đế.
1.
Khi ta biết mình chỉ còn sống hơn mười ngày nữa, đúng vào lúc tuyển phi đại điển ba năm một lần của Hoàng cung.
Ta đếm ngón tay tính thời gian mình vào cung, chỉ còn năm ngày nữa là tròn ba năm.
Chỉ cần chịu đựng thêm năm ngày nữa, ta sẽ tự do.
“Nương nương? Nương nương? Hoàng hậu nương nương?”
Ma ma bên cạnh gọi ta mấy lần.
Ta lấy lại tinh thần sang bà ấy: “Sao ?”
Ma ma chỉ tay về phía sau ta, lúc đó ta mới thấy đương kim Thánh thượng Kỳ Dần chẳng biết đến từ lúc nào.
Y hiện đang đứng trước một tú nữ đang chờ chọn.
Tú nữ kia bị y dùng ngón tay ngọc nâng cằm lên.
Nàng xinh đẹp như hoa đào, lạnh lùng như băng, thơm như lan, kiên cường như đá.
Đó là điều duy nhất ta có thể nghĩ đến lúc đó.
Xem ra Hoàng đế đã chọn người mình thích, còn những người khác?
Ta quét mắt toàn bộ sảnh đường, mặc dù các tú nữ khác không dám gì, chắc chắn họ không cam lòng, và trong số họ không thiếu con của các đại thần.
Ta thở dài, chọn một lượt trong số thẻ bài mà ma ma đưa cho: “Giữ lại những người này, những người khác thì cho lui đi.”
Ma ma tuân lệnh, đứng dưới đài bắt đầu đọc tên các tú nữ chọn.
Khi bà ấy đọc đến tên Tô Viễn U, tú nữ Hoàng đế chọn trúng không vui không giận quỳ xuống bái lạy.
Nàng thật sự khác với những tú nữ khác.
Ta đánh giá trong lòng, không can thiệp nhiều.
Để ma ma chủ trì sơ tán, tạo không gian riêng cho Hoàng đế và Tô Viễn U.
Ngay lúc ta chuẩn bị lặng lẽ rời đi.
“Hoàng hậu, nàng thấy nàng ấy thế nào?”
Ta đã đi nửa đường, sắp ra khỏi đại sảnh, không ngờ lại bị Hoàng đế gọi lại.
Ta dừng bước, hành lễ đáp: “Người Hoàng thượng coi trọng, đương nhiên tốt nhất rồi.”
“Hoàng hậu thật biết chuyện, Hoàng hậu nghĩ trẫm nên thưởng gì cho nàng ấy?”
Từ giọng điệu của Hoàng đế, ta có thể nghe ra y thật sự rất thích tú nữ trước mặt.
Ta suy nghĩ một lúc, mỉm đáp: “Hoàng thượng muốn thưởng gì thì thưởng cái đó, người chỉ cần dặn dò, thần thiếp sẽ sắp xếp.”
Ta hơi cúi đầu, chờ đợi mệnh lệnh của y.
“Vậy thì thưởng cho nàng ấy một bộ Kim Luỹ Ti Cửu Phượng Điền và ngàn lượng vàng.”
Ta ngẩn người đôi chút.
Lập tức khôi phục như cũ: “Thần thiếp sẽ sắp xếp ngay.”
Trên đường về cung Phượng Tê, cung nữ thân cận không nhịn mà : "Kim Luỹ Ti Cửu Phượng Điền chỉ có Hoàng hậu mới đeo, Hoàng thượng thưởng cho một tú nữ chưa có danh phận, truyền ra ngoài có vẻ không hay cho lắm?”
“Ngươi đừng nhiều lời, thánh ân của Hoàng thượng sao có thể để ngươi ghét bỏ ngờ vực? Câm miệng lại, bớt rắc rối cho nương nương.”
Ta chưa kịp mở miệng, Đông Mai đã thay ta dạy dỗ Thu Cúc một trận.
Thu Cúc cũng nhận ra mình đã lắm lời, không thêm gì nữa.
Trên dưới toàn cung chỉ mỗi chỗ ta và Thái hậu nương nương có Kim Luỹ Ti Cửu Phượng Điền.
Ta không thể để người ta đi hỏi Thái hậu nương nương lấy về tặng cho Tô Viễn U !
“Đưa của ta cho nàng ấy đi.”
Ta nằm trên ghế quý phi, hơi mệt mỏi, nhắm mắt không muốn chuyện.
“Nương nương, chẳng phải chúng ta bảo người của Ti Trân Phòng thêm một cái nữa là sao? Người đưa của mình cho nàng ta, sau này người đeo cái gì?”
Thu Cúc bưng Kim Lũy Ti Cửu Phượng Điền, có phần khó hiểu.
Ta chậm rãi khép mắt, phất tay với nàng ấy: “Sau này ta không đeo nữa, mau đưa đi đi.”
Giọng ta rất nhẹ, như đang cho mình nghe.
2.
Mặc dù Thu Cúc không nghe rõ lời ta , khi nàng ấy thấy hành của ta, vẫn không cam lòng bưng đồ trang sức ra ngoài.
Ta nằm trên ghế quý phi, không ai phiền.
Ngủ một giấc thật dài.
Giấc ngủ này như thể đã trải qua cả nửa đời trước của mình.
Trong giấc mơ là cảnh Thái Thượng Hoàng vừa mới cứu ta thoát khỏi tay bọn buôn người.
Bạn thấy sao?