Thời Điểm Tốt Nhất [...] – Chương 9

9

 

Sau lần mất mặt đó, đại bá và những người kia rõ ràng đã thu mình lại đôi chút.

 

Họ ở trong một ngôi nhà gần đó, cách nhà chúng ta không xa, rồi cứ cách vài ngày lại đến quấy rầy.

 

Ban đầu, chúng ta còn cố nhịn, về sau mọi chuyện leo thang thành đánh đuổi, mắng chửi. Đến khi đánh mệt, mắng cũng cạn lời, chúng ta quyết định thả chó ra.

 

Con chó của Đào Nhụy rất dữ, chỉ vài lần đã đuổi bọn họ chạy xa tới hai dặm, giúp chúng ta tiết kiệm rất nhiều sức lực.

 

Nhưng đáng tiếc, không phải nhà nào trong làng cũng như nhà chúng ta, có thể cự tuyệt đám người xấu hổ trở về ấy.

 

Đám đàn ông bạc kia, sau khi quay về, giả bộ tử tế, tự bịa ra những lý do đường hoàng, không chỉ thế, họ còn quỳ gối, dập đầu, thẳng thắn rằng mình đã sai.

 

Phụ nữ trong làng phần lớn chưa bao giờ đối xử như , trong phút chốc bị những lời đó cho mụ mị, không ít người đã chọn tha thứ.

 

Có lẽ cũng vì thế, đám người nhà ta nghĩ rằng mình cũng có cơ hội.

 

"Lục thẩm, nhà thẩm…thẩm cứ thế mà tha thứ cho hắn sao?"

 

Đại bá mẫu vừa vỗ đùi thở dài, vừa Lục thẩm đang mang đồ đến, giận dữ không chịu nổi.

 

"Ta không có khả năng gì, nếu không có phu quân ta, ruộng đất cũng chẳng thể canh tác, còn mọi chuyện khác nữa…"

 

"Ta Lục thẩm này, ngay cả nạn đói thẩm cũng vượt qua , mà thẩm còn sợ gì nữa?"

 

Đại bá mẫu đưa một chén rượu lên miệng, uống một hơi, vỗ vai Lục thẩm.

 

Nhưng Lục thẩm chỉ lắc đầu, thở dài, ngước bầu trời vuông vắn trên cao.

 

"Ta không còn cách nào khác, Quế Nhi không thể thiếu cha, hơn nữa hắn hắn ra ngoài là để kiếm kế sinh nhai cho gia đình. Ta có oán hận, chỉ cần hắn vì gia đình, ta cũng thấy không sao cả."

 

"Chuyện đó mà thẩm cũng tin sao…"

 

Bà nội khẽ ho vài tiếng, ngăn đại bá mẫu tiếp.

 

Lục thẩm dập đầu vài cái trước chúng ta, để lại mấy quả trứng gà và cảm tạ gia đình ta đã cứu mạng họ.

 

Sau khi Lục thẩm đi, vẻ mặt không hiểu của đại bá mẫu, bà nội lắc đầu, hỏi mẹ ta.

 

"Ngọc Nương, con xem, sao Lục thẩm lại ?"

 

Mẹ ta thở dài: "Cũng giống như cây lúa mì thôi mẹ, dù ban đầu nó có cứng cáp thẳng thớm thế nào, thì lâu dần cũng sẽ bị sức nặng của những giáo điều đè cong."

 

Nghe xong, đại bá mẫu gật đầu ra chiều suy ngẫm, vẫn nhíu mày không thông suốt.

 

Bà nội : "Gỗ mục không thể đẽo gọt thành hình đâu." Sau đó, bà khuyên đại bá mẫu đừng bận tâm những chuyện này nữa.

 

Nhưng ta thì lại ghi nhớ những lời đó.

 

Thực ra, trước khi xảy ra nạn đói, cha của Quế Nhi đã chẳng đối xử tốt với nàng. Ông ta không chỉ thường xuyên đánh mắng, mà còn dọa rằng đến năm nàng mười bốn tuổi sẽ cắm cỏ lên đầu rồi bán nàng đi nơi khác.

 

Cuộc sống của Lục thẩm cũng chẳng dễ dàng gì, nhà họ coi là hộ nông dân khá giả, ta chưa bao giờ thấy thẩm mặc quần áo tốt, trang sức càng hiếm, thân thể lại thường xuyên bầm tím.

 

"Mẹ, Lục thẩm thực sự tin rằng chồng mình ra đi là vì gia đình sao?"

 

"Nếu cha con , con có tin không?"

 

Mẹ ta vừa ngồi thêu hoa trong sân, vừa ta .

 

Suy nghĩ một lúc, ta lắc đầu.

 

"Con không tin, nếu thật sự là vì chúng ta, sao phải lén lút bỏ đi, lại còn mang theo hết tài sản và lương thực trong nhà?"

 

"Đúng , chuyện mà đứa trẻ mười ba tuổi cũng hiểu , sao thẩm ấy lại không hiểu?"

 

Mẹ ta đưa bộ quần áo đang may lên người ta để ướm thử, rồi khẽ vỗ vào lưng ta, ra hiệu cho ta tiếp tục đi chơi.

 

Ta ngước mây trôi trên trời một lúc, không hiểu, liền hỏi.

 

"Vậy tại sao thẩm ấy vẫn …?"

 

"Lâm Giang, con nhớ kỹ, bất kể khi nào cũng không đánh mất tôn nghiêm và dũng khí của mình. Một khi xương sống đã cong xuống, thì rất khó mà dựng lên lại."

 

Ta gật đầu như đã hiểu, trong lòng lại nghĩ đến một chuyện khác.

 

Lục thẩm là một người tốt, Quế Nhi tỷ tỷ cũng luôn lén cho ta đồ ăn ngon.

 

Nếu lưng họ đã bị đè cong, thì ta muốn giúp họ đứng thẳng lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...