12
Nhưng những người phụ nữ từng kéo cung săn bắn trên núi năm xưa đã tự lập thành một đội bảo vệ, đập cho đám đàn ông có ý định tay chân một trận tơi bời rồi đuổi chúng ra khỏi làng.
Thời gian trôi qua, những người đàn ông bị từ hôn không dám càn nữa, đành phải ngậm ngùi rời khỏi làng Thanh Thủy.
Nghe , họ đi khắp nơi quanh làng tuyên truyền, rằng đây là "làng quả phụ", "làng phụ nữ dữ dằn".
Ta nụ trên mặt mọi người, cảm thấy đây không phải là sự phạm.
Về sau, đại bá và đám người kia vẫn mặt dày quay lại vài lần.
Công việc kinh doanh của gia đình ngày càng phát đạt, bà nội còn trở thành trưởng thôn.
Đám đàn ông bội bạc ấy ghen tị đến phát điên.
Khi lý lẽ không còn thắng nổi, họ liền nảy ra kế khác, bắt đầu chơi trò cảm.
Thậm chí, họ còn không tiếc đưa đường huynh ta là Chúc Đăng Tài vào y quán, mang đến trước mặt đại bá mẫu để mong bà mủi lòng.
Theo ta thấy, con người khi còn khỏe mạnh thì nên việc thiện nhiều hơn, nếu không, không biết khi nào sẽ gặp quả báo.
Đại bá mẫu họ, khuôn mặt không cảm , cất tiếng hỏi:
"Con ta, Tuyết Nhi, rốt cuộc đã đi đâu?"
Tuyết Nhi là con của đại bá mẫu.
Đám đại bá không gì, cũng chẳng dám lên tiếng.
Vì tất cả chúng ta đều biết, năm Tuyết Nhi mười bốn tuổi, nàng đã bị đại bá cao giá bán vào kỹ viện.
Nghe chưa đầy một tháng sau, thi thể nàng đã bị vứt bỏ nơi hoang dã.
Chuyện này là do đại bá mẫu, trong một lần say rượu, đã kể lại cho chúng ta.
Bà , cả đại bá và Chúc Đăng Tài đều biết rõ việc này, vẫn thản nhiên tiêu tiền máu thịt của chính người thân mình.
Đại bá mẫu bảo rằng, từ khoảnh khắc họ vô cảm bán đi Tuyết Nhi, họ đã không còn là người nhà của bà nữa.
Sau đó, đám người của đại bá nghĩ ra đủ loại thủ đoạn xấu xa, chúng ta dù đã đối phó bằng cách nào cũng cảm thấy mệt mỏi sau một thời gian dài.
Cuối cùng, vào một ngày khi đám người kia nằm ăn vạ trước cửa không chịu đi, cha ta xuất hiện, không kìm nữa mà lớn tiếng quát.
Mọi người chưa bao giờ thấy một kẻ nhu nhược như cha ta nổi giận như , ai nấy đều sững sờ tại chỗ.
Ông quỳ xuống trước cả nhà, rồi quay sang xin lỗi mẹ ta.
Ông hứa sẽ đưa đại bá và đám người kia rời khỏi làng Thanh Thủy, vĩnh viễn không quấy rầy chúng ta nữa.
Mẹ ta gật đầu, không gì thêm.
Ông đã thực hiện đúng lời hứa, kể từ ngày hôm đó, chúng ta không còn thấy những kẻ đáng ghét kia nữa.
Chỉ là, thỉnh thoảng mẹ ta vẫn nhận vài món quà hoặc thư từ kỳ lạ.
Hôm nay, món quà là hộp phấn má từ tiệm Tịnh Phương Viện, khá đắt tiền.
Ta mang nó tới, mẹ chỉ liếc qua, lấy một chiếc khăn tay, nhấc món quà lên rồi ném thẳng cả khăn lẫn hộp phấn vào lò lửa.
"Lâm Giang, nhanh bước qua lò than nào.
"Chúng ta sắp phải đi lên trấn, dự lễ đính hôn của tam thẩm con và quan huyện Dương rồi.
"Sau này, những thứ không rõ nguồn gốc như thế này đừng có mà cầm bừa, xui xẻo lắm."
Ta đáp lại.
"Dạ vâng, mẹ."
HẾT
Bạn thấy sao?