Thời Điểm Tốt Nhất [...] – Chương 11

11

 

"Ta… ta nhận tội…"

 

"Vậy hãy cho rõ, năm đó ngươi dùng lý do gì để lừa dân làng rời bỏ quê hương, rồi thế nào để họ bị kẹt lại nơi đất khách?"

 

Vừa dứt lời, đám đông vốn đang xì xào bàn tán bỗng im bặt.

 

Ta quanh, trên khuôn mặt của hầu hết đám đàn ông đều thoáng hiện lên vẻ không tự nhiên, thậm chí có người còn tái mét cả môi.

 

"Ta… ta…"

 

"Nói nhanh lên! Nếu ngươi thành khẩn, sau khi gặp quan phủ, ta còn có thể vì làng nghĩa xóm mà xin giảm tội cho ngươi."

 

"Năm đó… ta mượn danh nghĩa kiếm tiền nơi trấn lớn, thu phí đi đường của dân làng, rồi ta móc nối trước với sòng bạc và kỹ viện. Khi mọi người đến đó, ta sắp xếp cho họ vào mấy chỗ đó hưởng thụ, khiến họ bị lạc lối, rồi ta lén cầm tiền bỏ trốn…"

 

"Nói dối!"

 

Bà nội trừng mắt hắn, hắn sợ đến run bắn cả người.

 

"Đàn ông trong làng ta đều là người ngay thẳng, sao có thể bị mê hoặc bởi kỹ nữ? Ngươi đúng là năng bậy bạ, Oản Nương, theo quy tắc làng mà xử hắn…"

 

"Không, không phải! Ta không dối đâu, họ thật sự đã đến Thanh Phong Lâu, nơi cách đây mấy trăm dặm, ở trấn Nhung Hoa. Nếu không tin, bà cứ cử người đi hỏi thử, ta thực sự không bịa chuyện đâu…"

 

Vừa dứt lời, trong đám đông đã vang lên những tiếng nức nở.

 

Tới nước này, những người phụ nữ trước đây bị lời ngon ngọt lừa dối và tự huyễn hoặc chính mình cũng không còn cách nào tiếp tục mộng tưởng, họ lần lượt người đàn ông bên cạnh mình với ánh mắt khó tả.

 

Trong đám đông, ta còn trông thấy cha và mấy người , bác.

 

Mặt họ cũng chẳng dễ coi gì, vẫn cố ra vẻ kiên cường, cứng cổ không chịu thừa nhận.

 

Bà nội đưa mắt quanh một vòng, rồi ngẩng cao đầu, cất giọng vang dội:

 

"Thưa các vị, ta – Từ Thúy Vân, chẳng có tài cán gì, mọi người cũng rõ chúng ta đã vượt qua mùa đông vừa rồi ra sao.

 

"Ta tự thấy mình cũng có chút công lao, nên dám mạnh dạn một câu: Gặp phải kẻ bạc chẳng phải chuyện gì hiếm, từ xưa đến nay loại người như nhiều vô số kể.

 

"Nhưng nếu các vị giữ lại kẻ đó bên mình, ai dám đảm bảo lần sau chúng sẽ không lại như cũ? Hôm nay là tài sản, trang sức, ngày mai có khi lại là mạng sống của các vị và con cái các vị!"

 

Nghe bà nội , đám đông bắt đầu dao .

 

Có vài kẻ muốn cãi lại, vừa thấy ánh mắt bà nội từ trên cao xuống, bọn họ đã lập tức im lặng.

 

Cây cung bên cạnh bà không phải chỉ để cảnh.

 

"Những gì ta đến đây là đủ. Cuộc sống là của các vị, đừng vì muốn tránh né nhất thời mà hủy hoại cả cuộc đời còn lại của mình."

 

—----

 

Trưởng thôn Lỗ Đại Hải bị tống vào ngục.

 

Làng không thể thiếu trưởng thôn.

 

Quan huyện mới đến không phải là người cố chấp.

 

Nghe kể về chuyện của bà nội, ông còn tự mình đến xem cửa hàng nhà ta, ngưỡng mộ giơ ngón tay cái lên, khen gia đình ta là những người phụ nữ hùng, nữ trung hào kiệt.

 

Tam thẩm vui mừng một loạt bánh thịt cừu tẩm mè, nhất quyết ép ông mang theo khi về.

 

Quan huyện không từ chối , đỏ mặt nhận lấy.

 

Chẳng bao lâu sau, bà nội phong trưởng thôn mới của làng Thanh Thủy.

 

Có lẽ sự bổ nhiệm này đã tiếp thêm can đảm cho mọi người, hoặc có lẽ những lời bà trước đó đã thực sự đánh thức họ.

 

Dần dần, những người phụ nữ trong làng lần lượt gửi đến bà nội từng lá thư từ hôn.

 

Những người đàn ông bị bỏ rơi vì thế mà mất mặt, thậm chí có kẻ còn muốn dùng vũ lực để đe dọa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...